Tất cả mọi người khuôn mặt dại ra, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này.
Hai nửa người của tu sĩ kia đổ ập xuống đất, nội tạng máu tươi lênh láng, chết không nhắm mắt.
Nhìn sang bên cạnh.
Chỉ thấy một bức tượng ở bên cạnh trông giống như đại thống lĩnh chậm rãi hạ thanh kiếm trong tay xuống, thân kiếm chĩa xuống đất, hai tay đặt ở chuôi kiếm, lại bất động như cũ.
Nhưng cơ thể của nó lại chậm rãi chuyển động, đẩy thi thể của tu sĩ kia ra, đứng vào vị trí đó.
Giờ phút này, cuối cùng mọi người cũng hiểu ra.
Trong bàn cờ này, giết chết một tượng đá không được coi là thắng.
Bất cứ ai cũng phải đánh thắng cả bàn cờ này mới có thể tiến vào tầng thứ tư.
Nhưng chỉ cần vào bàn cờ thì sẽ trở thành một quân cờ, giết chết tượng đá thì sẽ bị ép phải đứng vào vị trí của tượng đá.
Advertisement
Mỗi tượng đá đều có khoảng cách tấn công.
Một khi lại gần thì sẽ rơi vào tầm ngắm của nó.
Thế nên giết mỗi tượng đá đều phải suy tính kĩ càng.
Hơn nữa, các tượng đá có thực lực khác nhau, có thể thắng được hay không cũng phải bàn bạc.
Nhưng nếu rơi vào vòng vây của tượng đá, trong điều kiện không thể động đậy, thì không ai có thể chống lại được chúng.
Nếu vào bàn cờ này mà không thắng thì chỉ còn đường chết!
Dù sao đã vào thì không thể ra được nữa.
Advertisement
Mọi người cảm thấy da đầu tê dại, hơi thở gấp gáp, không dám mạo hiểm tiến vào.
"Làm sao bây giờ?".
Ám Minh Nguyệt nhíu mày, quay sang nhìn Diệp Viêm.
Diệp Viêm vẫn không nói không rằng, lặng lẽ nhìn chằm chằm bàn cờ.
Lâm Chính cũng quan sát cả thế cục.
Nhìn bàn cờ vẫn giống cờ tướng, chỉ là đơn giản hơn khá nhiều.
Nhưng nếu muốn thắng được ván cờ này, thì phải đối phó với mười mấy bức tượng.
Tượng đá sĩ tốt giống như quân cờ vừa rồi bị tu sĩ kia chém nát thì dễ xử lý, trên bàn cờ còn bốn quân nữa, chắc là không khó đối phó.
Nhưng tượng đá cầm cự kiếm bên tượng đá sĩ tốt thì không dễ giải quyết.
Nhìn nhát kiếm nó chém ra lúc vừa rồi để suy đoán, thì sức mạnh của nó đã đến mức rung chuyển núi non.
Nếu đứng bất động mà chém nhau với nó, cho dù thắng được thì khí kình toàn thân cũng bị tiêu hao hết sạch.
Hơn nữa nếu thắng sẽ bị ép phải di chuyển đến vị trí của tượng đá cầm cự kiếm.
Trước mặt tượng đá cầm cự kiếm là ba tượng đá tay cầm trường kiếm, đầu đội nón lá.
Nhìn phục sức thì thực lực của ba tượng đá đội nón lá này còn mạnh hơn tượng đá cầm cự kiếm.
Một lúc đối mặt với ba tượng đá thì ai mà chống nổi?
Đằng sau tượng đá đội nón lá là một bức tượng cưỡi ngựa đá, nhìn giống như hoàng đế.
Tượng đá đội long quan, một tay cầm cương, một tay cầm Thiên Tử Kiếm trắng như tuyết, nhìn về phía trước, sừng sững bất động.
Đôi mắt bằng đá của nó vô thần, nhưng lại chứa khí thế ngạo nghễ thiên hạ.
Chỉ nhìn khí thế này đã đủ biết thực lực của nó đáng sợ đến mức nào.
Nhưng chờ đến khi đối mặt được với tượng đá thiên tử này thì e là đã sức cùng lực kiệt, đâu còn hơi sức mà đánh nhau nữa?
Nhưng Lâm Chính lại phát hiện ra một sơ hở.
"Tượng đá bị phá hủy thì không thể hồi phục lại được, tức là nếu mọi người đồng tâm hiệp lực thì có thể diệt trừ toàn bộ tượng đá trong bàn cờ".
Lâm Chính nhỏ giọng nói.
Thương Lan Phúc ở bên cạnh nghe thấy thế liền nhìn ngay về phía tượng đá sĩ tốt đã vỡ vụn kia.
"Thật sao? Sư phụ, vậy tức là nếu có nhiều người, tượng đá đều bị phá hủy, thì chúng ta có thể không cần khiêu chiến bàn cờ mà vào thẳng tầng bốn sao?".
Thương Lan Phúc sáng mắt lên nói.
"Đúng vậy".
Lâm Chính gật đầu: "Nhưng việc này chắc hẳn sẽ bị người ta phát giác, đến lúc đó sẽ không ai làm người dẫn đầu nữa".
"Cũng chưa chắc".
Cầm Kiếm Nữ bất ngờ nói.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên nhìn cô ta.
Chỉ thấy cô ta nhìn về phía Diệp Viêm ở cách đó không xa.
Lúc này, Diệp Viêm đã ngẩng đầu lên, nhìn bàn cờ một lúc, sau đó rút kiếm Bạch Cốt ra, huy động sức mạnh phi thăng.
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn hắn.
"Diệp Viêm đại nhân sắp ra tay rồi!".
"E rằng trong số những người ở đây cũng chỉ có Diệp Viêm đại nhân có thể đánh được ván cờ này!".
"Không biết Diệp Viêm đại nhân có thuận lợi qua ải không!".
Mọi người cũng không thảo luận nữa, mà đều nhìn Diệp Viêm với ánh mắt mong chờ.
Nhưng... Diệp Viêm không nhảy vào bàn cờ, mà giơ kiếm Bạch Cốt lên chỉ vào các tu sĩ ở bên cạnh.
"Mấy người các anh luân phiên vào bàn cờ đi!".
Hắn vừa dứt lời, các tu sĩ kia đều ngẩn người ra.
"Diệp Viêm đại nhân, chúng tôi thực lực yếu ớt, sao có thể vào bàn cờ được..."
"Diệp Viêm đại nhân, chúng tôi không khiêu chiến nổi đâu..."
Bọn họ vội vàng khóc lóc xin tha.
Nhưng Diệp Viêm mặc kệ, vung kiếm Bạch Cốt lên chém luôn một người.
Cơ thể người kia lập tức nát bấy, chết rất thê thảm.
Những người còn lại đều hồn vía lên mây.
"Các quân cờ trong ván cờ số lượng có hạn, sức mạnh cũng có hạn, bây giờ chỉ cần thông qua xa luân chiến để tiêu hao thực lực của ván cờ. Các anh muốn chết dưới kiếm của tôi, hay là vào ván cờ đánh cược một phen? Tự chọn đi!".