Mị Mộng và vài tu sĩ toàn thân đầy máu gian nan chạy ra khỏi cửa, đến tầng hai.
“A Thanh! Em không sao chứ?”.
Mị Mộng hét lên với một cô bé đã cụt cánh tay.
Advertisement
“Cô chủ, em không sao… Chạy… Chạy đi!”.
Cô bé bò dậy khỏi mặt đất, một tay cầm Huyết Đao chém giết với đám người của Ám Thiên Võ Thần đang đuổi theo phía sau.
“Không!”.
Mị Mộng đỏ cả mắt, cầm Huyết Đao tiến lên định cứu viện.
Advertisement
Cô bé thấy Mị Mộng không chịu rời đi, trong lúc bi phẫn, quay đầu xông về phía đám người cao thủ của Ám Thiên Võ Thần.
Trong nháy mắt, cơ thể bị chém thành mấy đoạn, lập tức chết thảm.
Mị Mộng sững sờ.
“Thế gia Huyết Đao, các người thật to gan, dám làm trái mệnh lệnh của anh Diệp, định chạy trốn! Chúng tôi không dọa được các người hay sao?”.
Ám Minh Nguyệt cầm Tà Kiếm đi tới, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mị Mộng.
“Tôi chỉ hận mình có mắt không tròng, hận mình tham lam không đáy! Nếu tôi đi cùng Lang Gia, anh Lâm thì sao đến nỗi để người trong tộc mình bị ép gia nhập ván cờ này, bị Diệp Viêm và cô coi là quân cờ sai khiến, rơi vào kết cục chết không toàn thây?”.
Vẻ mặt Mị Mộng đau khổ và dữ tợn, sự hối hận lan tràn trên mặt.
“Cô Mị Mộng, cô đang lo cái gì? Ván cờ của cô sắp giải được rồi, tượng đá Thiên Tử cuối cùng không cần các ngươi ra tay, anh Diệp sẽ đích thân đối phó. Đến lúc đó ván cờ được giải, các người đi theo anh Diệp và tôi lên tầng bốn nhận lợi ích! Vậy không phải cùng thắng lợi sao? Lúc này lại quay lưng với chúng tôi bỏ trốn, không phải là tự tìm đường chết?”.
Ám Minh Nguyệt cười nhạt.
“Các người giết người trong tộc của tôi, tôi và các người không đội trời chung! Ám Minh Nguyệt, cô đợi đấy, sớm muộn tôi cũng sẽ tìm các cô tính món nợ này!”.
Mị Mộng phẫn nộ gào lên.
Mặc dù cô ta muốn băm vằm Ám Minh Nguyệt ra làm trăm mảnh, nhưng cô ta không kích động.
Chưa nói tới cao thủ bên cạnh Ám Minh Nguyệt thực lực siêu phàm, chỉ riêng Tà Kiếm trong tay cô ta đã không thể địch lại.
Được sự hỗ trợ của Tà Kiếm, thực lực của Ám Minh Nguyệt đã khác xưa.
Dù là cô ta, chỉ sợ cũng không thể qua được mấy chiêu dưới Tà Kiếm.
Mị Mộng lập tức quay người chạy.
“Chạy thoát được sao?”.
Ám Minh Nguyệt khẽ hừ một tiếng, lập tức dẫn người đuổi theo.
Khí tức đen kịt đáng sợ như một bàn tay tràn ra từ trên người đám người Ám Minh Nguyệt, tóm lấy Mị Mộng.
Mị Mộng cắn chặt răng, chạy trốn như điên.
Tầng hai rộng lớn, chỉ cần cắt đuôi bọn họ là có thể trốn đi.