Diệp Viêm nói, điểm mũi chân, hóa thành một luồng gió chém về phía Lang Gia.
Nhưng một giây sau.
Vèo!
Một trường kiếm đen nhánh đánh đến, chắn kiếm của Diệp Viêm.
Keng!
Tiếng vang to rõ.
Advertisement
Sau đó một luồng sức mạnh tinh xảo giống như gợn sóng lan ra tứ phía.
“Mau lùi lại!”.
Kỳ Thanh Bạch quát lên, lập tức lùi về sau.
Những người khác cũng vội vàng tránh đi.
Advertisement
Con sóng tạo thành từ sức mạnh tinh xảo đó lan tới nơi đâu, nơi đó hóa thành hạt cát, dù là đá ở trước mặt nó cũng mỏng manh như bột vụn.
“Sức mạnh đáng sợ thật!”.
Người người toát mồ hôi lạnh.
Ngước mắt nhìn.
Lúc này mới phát hiện là Lâm Chính ra tay!
“Sư phụ!”.
“Người anh em!”.
Lang Gia và Thương Lan Phúc kinh ngạc kêu lên.
Diệp Viêm nhíu mày, khẽ ngước mắt.
“Anh cũng dám chặn tôi?”.
Lâm Chính không nói gì, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu, bỗng rung Tà Kiếm, chém lưỡi kiếm dọc theo thân kiếm Bạch Cốt đến bàn tay Diệp Viêm.
“Không biết tự lượng sức!”.
Diệp Viêm lắc đầu, trở tay xoay kiếm, lập tức hóa giải đòn tấn công của Lâm Chính, đồng thời xoay nhanh thanh kiếm, sức mạnh phi thăng bùng nổ, đánh ra vô vàn hoa kiếm, cuốn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức sử dụng Thương Lan Kiếm Quyết đối chọi với hắn.
Nhưng chiến đấu chính diện vài lần, anh hoàn toàn không phải đối thủ của Diệp Viêm.
“Chuyện này là sao?”.
Thương Lan Phúc ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, trên mặt tràn ngập vẻ khó tin.
“Sao là sao?”.
Cầm Kiếm Nữ tò mò hỏi.
“Vì sao Thương Lan Kiếm Quyết của sư phụ lại kém như vậy?”.
“Kém?”.
“Chứ không thì sao? Ngay cả tôi cũng không thể nào sử dụng Thương Lan Kiếm Quyết một cách kém cỏi như vậy, sao sư phụ lại chỉ có trình độ đó?”.