“Số một sao”, người này run rẩy nhìn người mà người gỗ đang chỉ.
Mặt anh ta cắt không ra máu, đứng run rẩy ở đó, không dám nhúc nhích...Thế nhưng dù vậy thì đối phương đã bắt đầu khởi động.
Người đá xách kiếm, từ từ bước tới. Nhìn động tác của người đá cứng nhắc, mỗi bước đi đều phát ra tiếng kêu cạch cạch.
Những người xung quanh vô tức lùi lại. Người đàn ông thấy không thoát được đành bặm môi, vứt mật tịch, rút kiếm lao lên.
Thế nhưng khi anh ta vừa tiếp cận thì...Người cơ quan cũng vung trường kiếm bổ vào không gian.
Trường kiếm phát ra một nguồn sức mạnh huyền diệu, thoát ra khỏi thanh kiếm, tạo thành một bàn tay vô hình bao trùm lên người đàn ông, đồng thời năm ngón tay đâm xuyên cơ thể anh ta.
Trong nháy mắt, anh ta đứng bất động, ngực và tứ chi đều bị đâm xuyên, máu chảy thành dòng Bàn tay vô hình giống như một ổ khóa, khóa chặt anh ta. Anh ta há hốc miệng, định nói gì đó nhưng không nói được.
Advertisement
“Xong đời rồi”, những người khác đều giật mình. Người đá từ từ bước tới, cơ thể cũng tách dần...
“Đừng”, anh ta hô lên nhưng vô ích. Cơ thể người đá xuất hiện những bánh răng sau đó áp sát người đàn ông.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên rồi cũng biến mất. Cơ thể người đá phát ra tiếng nghiền đẽo kỳ lạ.
Sau đó người đá từ từ quay về vị trí ban đầu. Người kia ngã xuống đất. Đám đông há hốc miệng sợ hãi.
Advertisement
“Người thách đấu đã chết”.
Người gỗ nói: “Người tiếp theo”.
Người gỗ tiếp tục chỉ vào vài người nữa.
“Chạy thôi”, lúc này một tu sĩ quay người chạy về phía đài ngọc với ý đồ bỏ trốn. Thế nhưng khi anh ta nhảy lên thì đài ngọc không hề chuyển động...
“Hả?”, người tu sĩ bàng hoàng.
Đài ngọc này bọn họ không thể vận hành được mà đó là thứ duy nhất giúp họ rời khỏi đây.
“Kẻ có ý định bỏ chạy phải chết”, người gỗ lên tiếng và đưa tay lên...
Bùm...
Các bức tường xung quanh nứt ra, những sợi xích sắt lao về phía người tu sĩ. Người tu sĩ bị xé làm nhiều mảnh, chết ngay tại chỗ. Đám đông bàng hoàng.
“Muốn có được thứ người khác không có thì cũng phải chịu được những thách thức do nó mang tới”.
Kỳ Thanh Bạch thản nhiên nói.
“May mà thầy ngăn lại nếu không thì học trò cũng chết luôn rồi”, Thương Lan Phúc lầm bầm.
“Ở đây đầy rẫy cám dỗ, nhưng tất cả đều có nguy hiểm đi kèm. Chẳng có gì miễn phí trên đời này cả. CHủ nhân của Long Cung cũng không tặng miễn phí cho ai cái gì, cẩn thận sẽ không sao”, Lâm Chính nói.
Thương Lan Phúc gật đầu, lo sợ.
“Được rồi, những người còn lại đều thông qua. Giờ mời lên tầng tiếp theo”, người gỗ lên tiếng và lùi qua một bên.
Ba bức tượng cũng nhường đường. Bên cạnh họ xuất hiện lối ra, đó là những con đường tối thui.
Diệp Viêm bước đi.
“Vào thôi”, Lâm Chính nói và đi theo.
Tại cửa của Long Cung.
“Đèn tầng sáu sáng rồi”, đám đông hô lên.
Mọi người sục sôi.
“Ôi trời, trước đây cùng lắm họ lên tới tầng năm thôi, thật không ngờ đợt này có người lên được cả tầng sáu”.
“Là Diệp Viêm đại nhân, chắc chắn là Diệp Viêm đại nhân”
“Vẫn là vị thiên kiều tuyệt thế vô song đó”.
Vô số người kêu lên. Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần chau mày. Bọn họ hiểu rất rõ thực lực người đại diện của mình
“Ông Cẩu”, Thương Lan Võ Thần gọi.
“Chủ nhân”, một người đàn ông chạy tới.
“Với thủ đoạn của bọn họ, muốn vào tầng sáu thì tỉ lệ là bao nhiêu”.
“Nếu lấy thiên tuyệt công tử ra tham khảo thì chỉ tầm 40%”, người đàn ông cung kính nói.
“40% à?”, Thương Lan Võ Thần quay qua nhìn Thái Thiên Võ Thần.
“Những con chó đi theo thì sao?”
“0%”
“Sao chắc chắn vậy?”
“Những người tùy tùng của Thái Thiên Võ Thần rất nóng tính, tôi cho rằng họ vào chưa được bao lâu thì đã phải đối đầu với Diệp Viêm đại nhân rồi. Chỉ cần một người bị Diệp Viêm giết thôi thì những người khác cũng có số mạng vô cùng mong manh”.
“Thú vị”, Thương Lan Võ Thần mỉm cười.
Thế nhưng lúc này có một người đột nhiên lao vào nói nhỏ: “Chủ nhân, Ám Thiên Võ Thần vào thành rồi”.