Tà Kiếm run rẩy dữ dội, tà khí giống như đập nước được xả, tràn ra từ thân kiếm.
Sau khi tràn ra ngoài, chúng quấn lấy người Lâm Chính, nuốt chửng sức mạnh phi thăng tỏa ra từ người anh.
Lâm Chính vội phát động nhiều sức mạnh phi thăng hơn để áp chế Tà Kiếm.
Nhưng Tà Kiếm bộc phát quá bất ngờ.
Anh không thể trấn áp kịp thời.
Vèo!
Đúng lúc này, lại một tiếng kiếm kêu sắc bén ập tới.
Advertisement
Là người đàn ông mặc áo giáp đỏ!
Lâm Chính cắn răng, nghiêng người để tránh.
Nhưng kiếm ý cuồn cuộn đã chém tới.
Anh cố giơ Tà Kiếm lên để đỡ.
Keng!
Hai thanh kiếm chạm vào nhau.
Advertisement
Sức mạnh đáng sợ khiến Lâm Chính bị chấn động bay đi, va vào vách tường cách đó không xa, sau đó ngã lăn xuống đất.
Lâm Chính phun ra máu tươi, da thịt toàn thân bị kiếm lực cương mãnh của người đàn ông mặc áo giáp đỏ làm cho rách toạc.
Nhưng anh chưa kịp xử lý vết thương, Tà Kiếm lại giải phóng tà khí khủng khiếp, ăn mòn thân xác của anh.
Lúc này, Lâm Chính mới hiểu ý đồ của Tà Kiếm này.
Nó định thay thế, cướp đoạt ý thức của Lâm Chính, để anh trở thành kiếm nô của nó.
Lâm Chính giơ ngay Bút Họa Kiếm lên, chém vào cánh tay phải của mình.
Keng!
Âm thanh lanh lảnh vang lên.
Bút Họa Kiếm không thể chém đứt bả vai anh.
Hóa ra tà khí của Tà Kiếm đã bao phủ kín bả vai.
Sao nó có thể để Lâm Chính hất cẳng nó đi một cách dễ dàng như vậy?
"Anh chết chắc rồi!".
Diệp Viêm chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhìn anh: "Anh không hề biết lai lịch của thanh kiếm này, nó được thầy đúc kiếm mạnh nhất long mạch dưới lòng đất vào 500 năm trước dùng thân xác của một nghìn kẻ có tội ác tày trời để dẫn dắt, rèn đúc nó ở nơi cực âm cực ác, đồng thời dùng máu của đại năng thượng cổ rưới lên nó! Sức người không thể chống lại được thanh kiếm này!".
"Nó sẽ từng bước xâm nhập ăn mất ý thức của anh, thao túng thân xác của anh, nó sẽ nhanh chóng trở thành anh, còn anh sẽ chết!".
Đám Thương Lan Phúc nghe xong, trong lòng đều cảm thấy ớn lạnh.
Ai nấy trợn tròn mắt, không ngờ lại đột nhiên xảy ra biến cố như vậy.
"Tại sao thanh kiếm này lại bất ngờ phản phệ tôi? Tuy trước đó nó có phản phệ, nhưng tuyệt đối không mạnh như thế này! Có phải các anh đã giở trò gì không?".
Lâm Chính lạnh lùng quát khẽ.
"Đúng là do chúng tôi làm!".
Diệp Viêm giơ tay lên.
Chỉ thấy từng mảnh vụn đen sì rơi từ lòng bàn tay của hắn xuống.
"Đó là..."
"Một phần kiếm cách của Tà Kiếm Tuyệt Thế!".
Diệp Viêm bình tĩnh nói: "Đây là phần quan trọng nhất của Tà Kiếm Tuyệt Thế!".
"Kiếm cách?".
Lâm Chính ngẩng phắt lên.
Lúc này mới phát hiện kiếm cách của Tà Kiếm Tuyệt Thế trong tay anh quả thực thiếu một mẩu nhỏ.
"Nếu Tà Kiếm Tuyệt Thế hoàn chỉnh, thì dù là Ám Thiên Võ Thần cũng không thể hoàn toàn khống chế được nó".
"Nhưng anh đã hủy kiếm cách còn lại của nó".
"Nên nó điên rồi!".
Diệp Viêm bình thản nói: "Thanh kiếm này có linh tính, nó cảm nhận được tôi đã hủy mất chút thần cách còn lại, nên bắt đầu phát điên. Và sau khi bị điên, người đầu tiên nó phản phệ chính là anh!".
Lâm Chính im lặng, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm Diệp Viêm, không nói một lời.
Ám Minh Nguyệt thì thở phào, nhìn Diệp Viêm với ánh mắt sùng kính.
Không ngờ Diệp Viêm lại dùng thủ đoạn này để đối phó với Lâm Chính.
Anh bị phản phệ thì chết là cái chắc.
Rắc!
Đúng lúc này, người đàn ông mặc áo giáp đỏ đi tới, đứng trước mặt Lâm Chính.
"Kết thúc rồi!".
Ám Minh Nguyệt thở hắt ra, mỉm cười: "Tà Kiếm ăn mòn, người cơ quan khóa chặt, anh ta sẽ chết không toàn thây!".