Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4862: Đan dược là lựa chọn tốt nhất.



Khoảnh khắc Lâm Chính ngẩng đầu, Diệp Viêm kinh hãi, vội vàng lùi lại mấy chục bước.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Nhất là Ám Minh Nguyệt, tim cô ta đập thình thịch, cảm thấy da đầu tê dại, đầu óc không còn khả năng suy nghĩ nữa.

Cô ta chưa bao giờ thấy Diệp Viêm thất thố như vậy.

Rốt cuộc hắn đã nhìn thấy gì?

Ám Minh Nguyệt nhìn về phía Lâm Chính.

Chỉ thấy lúc này, mắt phải Lâm Chính đã hóa thành một con dấu hoa sen màu vàng.

Đồng tử sâu thẳm, dường như có thể nhìn thấu tất cả.

Hai bên mới chạm mắt nhau, Ám Minh Nguyệt đã bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, vội vàng lùi lại, vô cùng bối rối, cảm giác như bị Lâm Chính nhìn thấu toàn thân.

Trước con mắt này, dường như không ai có thể che giấu được điều gì.

"Mắt chí tôn... mắt chí tôn... mắt chí tôn tôi vất vả tìm kiếm lại ở trên người anh?".

Diệp Viêm hoàn hồn, vội vàng ổn định tâm thần, lạnh lùng nhìn Lâm Chính.

"Nếu tôi đoán không nhầm thì anh dùng mắt chí tôn nhìn thấu Tà Kiếm Tuyệt Thế này, từ đó mới điều khiển được nó, đúng không?".

"Đúng vậy".

Advertisement

Lâm Chính bình thản lên tiếng: "Thanh kiếm này tuy tà mị, nhưng dù sao cũng chỉ là một thanh kiếm bình thường, cái gọi là linh tính cũng chỉ là một số dị động do năng lượng ẩn chứa bên trong thanh kiếm gây ra mà thôi".

"Dị động?".

"Trong kiếm cách kia cũng có năng lượng, có mối liên hệ đặc biệt với năng lượng trong Tà Kiếm, phá hoại năng lượng kia thì năng lượng của Tà Kiếm cũng bị ảnh hưởng, chỉ thế thôi".

"Vậy tức là..."

"Tôi đã nhìn thấu thanh kiếm này".

Lâm Chính bình tĩnh đáp, sau đó giơ bàn tay bị tà khí của Tà Kiếm nuốt chửng lên, khẽ nắm lại.

Soạt!

Tà khí trên Tà Kiếm bỗng chốc nổ tung.

Sau đó biến thành gợn sóng, bắn ra xung quanh, cuối cùng biến mất.

Còn thanh Tà Kiếm Tuyệt Thế kia lúc này ở trong tay Lâm Chính, không ngừng lóe lên ánh sáng đen kì dị, nhiệt độ của võ trường bỗng chốc giảm xuống âm độ.

Advertisement

Mọi người đều run lập cập.

"Thanh kiếm này..."

Khuôn mặt Ám Minh Nguyệt không còn chút máu, ngây người ra nhìn.

"Đã nhận chủ rồi".

Sắc mặt Lâm Chính nghiêm túc, khàn giọng nói: "Xem ra Ám Thiên Võ Thần phải tìm món vũ khí khác rồi".

"Sao lại như vậy được? Đó là thần binh của bố tôi mà!".

Ám Minh Nguyệt đờ đẫn.

Cô ta cứ tưởng Diệp Viêm sẽ giết Lâm Chính rồi cướp lại Tà Kiếm Tuyệt Thế.

Không ngờ Lâm Chính không những lấy được thần kiếm, mà còn khiến nó nhận chủ.

"Không được, phải cướp lại bằng được thanh kiếm này, nếu không tôi biết ăn nói với bố tôi thế nào? Chuyện này mà đồn ra ngoài, bố tôi cũng mất hết thể diện, tổn hại danh dự".

Ám Minh Nguyệt ngoảnh phắt lại, gấp gáp kêu lên: "Anh Diệp, xin anh hãy giúp tôi lấy lại thanh kiếm này! Tôi xin anh đấy!".

"Xin lỗi, huyết chiến với người này gây bất lợi cho tôi, e là tôi không làm được rồi".

Diệp Viêm lắc đầu.

"Lẽ nào anh nghĩ mình không phải là đối thủ của anh ta sao?".

Ám Minh Nguyệt ngây người ra hỏi.

"Tôi vẫn có thể giết được người này, chỉ là huyết chiến với hắn không phải lựa chọn phù hợp nhất. Cho dù tôi giết được hắn thì cũng tiêu hao rất nhiều, thậm chí có thể khiến tu vi bị tổn thương không thể vãn hồi! Mất nhiều hơn được!".

Diệp Viêm bình thản đáp.

"Cái gì?".

Ám Minh Nguyệt kinh ngạc.

Có lẽ giờ phút này cô ta mới nhận ra Diệp Viêm là loại người như thế nào.

Người này chỉ có một mục đích, đó chính là mưu cầu võ lực để chứng đại đạo.

Trong mắt hắn, có thể lấy được tu vi thực lực hơn xa tất cả mọi thứ.

Hắn không hề quan tâm đến tình bạn hay đạo nghĩa.

Cho dù lúc trước trả thù cho người đứng đầu Thánh Sơn thì cũng là muốn có thân xác của Lâm Chính để nâng cao bản thân.

"Anh Diệp..."

Ám Minh Nguyệt gọi một tiếng.

"Vèo!".

Đúng lúc này, một cơn sóng tà khí đáng sợ ập tới.

Ám Minh Nguyệt trở tay không kịp, bị nó hất bay đi.

Diệp Viêm giơ kiếm Bạch Cốt lên đâm về phía trước, phóng ra sức mạnh phi thăng để ngăn cản.

Ầm!

Sóng lớn ập đến.

Sức mạnh phi thăng lập tức nổ tung.

Diệp Viêm tay cầm kiếm Bạch Cốt, lùi lại liên tục, kiếm Bạch Cốt để lại một vết kiếm sâu hoắm dưới đất.

Khi cơn sóng tà khí tan biến thì khí tức của Diệp Viêm đã đại loạn.

Đám Lang Gia, Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc ở bên kia cũng bị ảnh hưởng, cả người chao đảo, khó mà chống lại được.

"Đi!".

Lâm Chính quát lớn.

Câu này là nói với đám Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc.

Anh biết hiện giờ sức mạnh của mình đã đủ để che phủ cả võ trường.

Những người này ở lại đây sẽ bị ngộ thương.

"Đi!".

Lang Gia là người đầu tiên hoàn hồn, khẽ quát: "Mau theo tôi rời khỏi Long Cung!".

"Được".

Mấy người không dám do dự, lao ngay về phía lối vào.

Bọn họ ở lại đây không giúp gì được cho Lâm Chính, mà còn khiến anh vướng tay vướng chân.

Không bằng giao lại sân khấu này cho Lâm Chính làm chủ.

Tuy Ám Minh Nguyệt rất không cam lòng, nhưng cô ta cũng biết rõ uy lực của Lâm Chính hiện giờ, liền nhịn đau bò dậy, nhìn Lâm Chính và Diệp Viêm với ánh mắt căm hận, sau đó xoay người bay đi.

Lúc này, Diệp Viêm đã quyết tâm đánh với Lâm Chính.

Hắn biết hiện giờ thực lực của Lâm Chính rất đáng sợ, không chỉ nhờ mắt chí tôn nhìn thấu Tà Kiếm Tuyệt Thế, mà nguyên nhân chính là trước đó anh đã dùng rất nhiều đan dược.

Quyết đấu với anh vào lúc này không phải lựa chọn sáng suốt, mà nên chờ thuốc hết hiệu lực.

Diệp Viêm cũng là cao thủ luyện đan, hắn có thể đoán được những đan dược này của Lâm Chính rất khó luyện chế, lần này dùng rồi thì lần sau không còn.

Trên thực tế, Diệp Viêm đã đoán đúng.

Để vào long mạch dưới lòng đất, để diệt trừ Diệp Viêm, từ một năm trước Lâm Chính đã huy động sức mạnh của Dương Hoa và liên minh Thanh Huyền, thậm chí là các mối quan hệ ở nước ngoài để tìm kiếm thu thập dược liệu luyện đan.

Những đan dược anh ăn hôm nay, viên nào cũng là báu vật có giá trị rất lớn ở long mạch dưới lòng đất.

Tuy thời gian này thực lực của Lâm Chính tiến bộ thần tốc, có các loại thần binh lợi khí giúp đỡ, nhưng Diệp Viêm cũng không kém gì.

Thực lực giữa Diệp Viêm và Lâm Chính vẫn có sự chênh lệch.

Hơn nữa còn khó mà bù đắp.

Dù sao Diệp Viêm cũng có thiên phú không tầm thường.



Thế nên muốn thắng được hắn thì phải dựa vào ngoại vật.



Đan dược là lựa chọn tốt nhất.



Ăn những đan dược này xong, muốn thu thập dược liệu để luyện chế thì khó hơn lên trời, bởi vì rất nhiều dược liệu chỉ gặp được chứ không cầu được.



Thế nên hôm nay anh phải giết được Diệp Viêm bằng mọi giá.



Lâm Chính đanh mắt nhìn hắn, cầm kiếm xông tới.



Nhưng Diệp Viêm đã chuẩn bị né tránh anh, lập tức xoay người bỏ chạy.



"Kiếm tới!".



Lâm Chính quát lớn một tiếng.



Vèo vèo vèo!



Vạn Kiếm Đồ lại phát động, vô số thần kiếm được khí hóa giống như mũi tên bay tới, chặn lối đi lại.



Diệp Viêm rút ngay kiếm Bạch Cốt ra, chém về phía những kiếm khí này.



Keng!



Kiếm khí nổ tung.



Nhưng ngay sau đó, Tà Kiếm cũng đã chém tới.