“Cô Mị Mộng, tôi đã nói chúng ta là bạn, nay đến đây là để giúp đỡ cô! Không cần phải như vậy”.
Lâm Chính đỡ Mị Mộng dậy, cười đáp.
Mị Mộng cực kỳ cảm kích.
Cô ta phát hiện chuyện đúng đắn nhất trong chuyến đi đến Long Cung là giết mấy người phủ Thương Lan giúp Lâm Chính.
Mặc dù với thực lực của Lâm Chính không cần cô ta ra tay, nhưng Lâm Chính vẫn nhớ rõ chuyện này.
Người đàn ông này thật là trọng tình trọng nghĩa!
Trong mắt Mị Mộng lóe lên tia sáng.
“Rời đi? Không được!”.
Mị Ngạo lập tức từ chối.
“Vì sao? Chẳng lẽ bác không tin vào thực lực của anh Lâm? Anh ấy là người mà Diệp Viêm còn không thể giết chết được!”.
Mị Mộng lập tức lên tiếng.
“Nếu cậu Lâm đồng ý ra tay, những kẻ địch của thế gia Huyết Đao có lẽ không làm gì được chúng ta, nhưng thế gia Lệnh Hồ thì sao? Nếu bọn họ phái cao thủ đến truy sát thì phải làm thế nào?”.
“Chuyện đó...”.
“Cậu Lâm, tôi không có ý coi thường cậu, nhưng bà tổ đã ngã xuống, tôi phải suy nghĩ cho người trong tộc, xin hãy bao dung”.
Mị Ngạo chắp tay với Lâm Chính.
“Cho nên ông định ở lại đây?”.
“Tôi nghĩ ít nhất cũng có cơ hội giải thích, thế gia Lệnh Hồ nhìn thấy chúng tôi không chạy trốn có lẽ cũng sẽ nói lý”.
“Ngây thơ”.
Lâm Chính lắc đầu.
Mị Ngạo biến sắc, nhưng không nổi giận.
“Bác cả, thế gia Lệnh Hồ thật sự dễ nói chuyện như vậy thì chuyện cũng không đến nỗi này. Bác không muốn đi, cháu không miễn cưỡng, nhưng cháu phải đưa bà nội đi!”.
Mị Mộng lên tiếng.
“Không được...”.
Mị Ngạo lập tức phản đối.
Nhưng Lâm Chính nhìn về phía ông ta.
Mị Ngạo nghẹn lời, há miệng, nở nụ cười: “Bác lo cháu không chăm sóc được cho bà nội...”.
“Tôi sẵn sàng rời đi cùng cô chủ”.
“Tôi cũng sẵn sàng đi theo cô chủ!”.
Lúc này, trong đám người có không ít bóng người bước ra.
Mị Ngạo sửng sốt, ngạc nhiên nhìn bọn họ. Mặc dù không nhiều, nhưng cộng lại cũng phải đến mấy chục...
Có Lâm Chính ở đây, Mị Ngạo không thể phản đối.
Ông ta hít sâu một hơi, chỉ đành đồng ý.
“Thế gia Huyết Đao... e là... sẽ tan rã từ đây...”.