Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4947: Tiếp theo là giọng nói của cô”.



Người phụ nữ bắt cóc Cầm Kiếm Nữ ở tòa nhà treo thưởng, chuyện này đã không chỉ liên quan đến Lâm Chính, mà là tát vào mặt tòa nhà treo thưởng.

Đào Thành đến báo cáo chưa được bao lâu, cảnh báo cấp một của tòa nhà treo thưởng đã vang lên.

Tất cả người trong đại sảnh đều ngẩng đầu nhìn lên trên.

Ở tầng cao náo động, nhiều tiếng bước chân chạy tới.

“Đây là lệnh cảnh giới cấp một!”.

Tửu Ngọc kinh hãi: “Xem ra tòa nhà treo thưởng rất coi trọng sự kiện lần này!”.

“Ngay cả trận chiến Võ Thần, tòa nhà treo thưởng cũng không kéo còi báo động. Xem ra lần này các lãnh đạo cấp cao của tòa nhà treo thưởng đã nổi giận rồi!”.

“Dám giết người bắt cóc ở tòa nhà treo thưởng, người của tòa nhà treo thưởng sao có thể bỏ qua?”.

Mị Mộng nghiến răng: “Anh Lâm rất coi trọng cô Cầm Kiếm, nếu để anh Lâm biết cô Cầm Kiếm bị người khác bắt đi thì làm sao chúng ta giải thích với anh ấy? Chúng ta phải lập tức hành động, nghĩ cách cứu cô Cầm Kiếm về”.

“Nhưng bây giờ mọi người đều đã bị thương, có thể làm gì được? Theo tôi thấy nên ở lại đây đợi tin thì hơn”.

Tửu Ngọc thở dài.

Advertisement

“Không được! Chỉ cần có thể cử động thì không thể từ bỏ!”.

Mị Mộng nghiến răng, nuốt vài viên đan dược, gọi cao thủ của thế gia Huyết Đao tới, sau đó ra ngoài.

Ngự Bích Hồng và Thương Lan Phúc thấy vậy cũng nhắm mắt đánh liều đi ra ngoài.

Tửu Ngọc thở dài, chỉ đành đi theo.

Hỗn loạn ở tòa nhà treo thưởng nhanh chóng ảnh hưởng tới một nửa Long Tâm Thành.

Nghe thấy tiếng cảnh báo của tòa nhà treo thưởng, vô số người chấn động.

Người phụ nữ đó đương nhiên cũng nghe thấy.

Nhưng cô ta không quan tâm, mà là chạy ra ngoài thành.

Advertisement

Mặc dù cô ta bị phá lớp ngụy trang, nhưng trên mặt vẫn còn nửa lớp da, cô ta tin rằng thân phận của mình vẫn chưa bị người của tòa nhà treo thưởng nhận ra.

Chỉ cần không bị nhận ra thì sẽ không có vấn đề gì.

Cửa thành đã bị đóng lại, nhiều thủ vệ chặn ở cửa thành nghiêm túc canh giữ.

“Đứng lại!”, nhìn thấy người phụ nữ chạy về phía này, tất cả thủ vệ đều rút đao kiếm ra, đồng loạt hét lên.

Nhưng người phụ nữ hoàn toàn không có ý định dừng lại, cả người giống như xe lửa lao về phía trước.

Sức mạnh phi thăng dâng tràn trong cơ thể cô ta, hơn nữa trở nên đỏ rực.

Cô ta giống như hung thần từ Cửu U giáng xuống, khiến người ta kinh hãi.

Khí thế đáng sợ khiến các thủ vệ không dám nhìn thẳng.

Nhìn người phụ nữ khí thế hùng dũng, các thủ vệ cuối cùng cũng tránh sang hai bên, đâu dám ngăn cản?

Cuối cùng.

Ầm ầm!

Cửa thành bị người phụ nữ tông nát thành mảnh vụn.

Toàn bộ tường thành đều chấn động.

Đất đá tung bay, mảnh vụn bay tán loạn.

Đợi mọi thứ đã ổn định, người phụ nữ đó đã lao ra khỏi Long Tâm Thành, chạy ra con đường nhỏ ngoài thành.

Lúc này, Cầm Kiếm Nữ vẫn bị người phụ nữ tóm chặt.

Khí mạch trong người cô ấy đã bị phong tỏa, không đủ sức, cả người giống như búp bê bị cô ta tóm trong tay.

“A, xem ra bọn họ không đuổi kịp chúng ta rồi”.

Người phụ nữ quay đầu nhìn về phía Long Tâm Thành, lại chạy về phía trước khoảng nửa tiếng mới dừng lại.

Cô ta xé một nửa mặt nạ da người rách nát ở trên mặt xuống.

Giờ phút này, một gương mặt xinh đẹp đập vào mắt Cầm Kiếm Nữ.

“Tôi không biết cô”.

Cầm Kiếm Nữ nghiến răng: “Nhưng tôi biết cô chắc chắn là người bên cạnh Lệnh Hồ Vũ đúng không?”.

“Đương nhiên, trừ Võ Thần ra, tôi nghĩ người hi vọng thần y Lâm chết nhất chính là Lệnh Hồ Vũ”.

Cô gái mỉm cười nói.

“Cô muốn dùng tôi để uy hiếp anh Lâm? E là cô đi nhầm nước cờ rồi! Dù tôi có chết cũng sẽ không để cô đạt được mục đích!”.

Nói xong, Cầm Kiếm Nữ muốn nhân cơ hội vùng thoát khỏi cô ta, đập đầu vào đá.

Nhưng người phụ nữ nhanh chóng bắt cô lại.

“Muốn chết? Không dễ như vậy. Tôi nói thật với cô, dù cô có tự sát, chỉ cần xác thịt vẫn còn, tôi sẽ có cách cứu sống cô. Trừ khi tự thiêu, cô không còn điều kiện nào để tự sát, nhưng cô nghĩ tôi sẽ để cô tiếp xúc với lửa sao?”.

Người phụ nữ nheo mắt nói.

“Cô…”.

Cầm Kiếm Nữ tức giận.

“Được rồi, đến lúc để thay đổi gương mặt cho cô rồi. Trong tòa nhà treo thưởng vẫn còn nhiều người tài giỏi, đợi tôi hóa trang cho cô, chúng ta sẽ đến thôn phía trước trốn, tránh khỏi tai mắt của tòa nhà treo thưởng, tôi sẽ lợi dụng cô từ từ đối phó với thần y Lâm”.

Cô gái thản nhiên nói, sau đó lấy một túi nhỏ từ trên người, mở túi ra, trong đó lại là một loại thuốc nhão có màu gần giống với da người.

Người phụ nữ rất chuyên nghiệp, bôi bôi trét trét lên lông mày, môi, xương gò má của Cầm Kiếm Nữ.

Không lâu sau, gương mặt của Cầm Kiếm Nữ đã thay đổi, không nhìn ra được dung nhan trước kia.

“Tiếp theo là giọng nói của cô”.

Cô gái dùng tay bóp cằm của Cầm Kiếm Nữ, ép cô ấy há miệng, sau đó tay kia nhanh như chớp đưa vào miệng Cầm Kiếm Nữ.

Roẹt!

Cầm Kiếm Nữ lập tức phun ra máu.

Trong số máu phun ra còn có nửa đoạn lưỡi.

Cô gái cắt đứt lưỡi của Cầm Kiếm Nữ, khiến Cầm Kiếm Nữ không nói chuyện được.

Cầm Kiếm Nữ đau đớn co người, mắt trợn to, gần như sắp hôn mê.



“Thay đổi dáng vẻ, không còn giọng nói. Dù người của tòa nhà treo thưởng đứng trước mặt cô, cô cũng không thể nói với họ thân phận của chúng ta”.



Cô gái nhìn Cầm Kiếm Nữ vô cùng đau khổ, rất hài lòng cười nói: “Bây giờ chúng ta có thể tiếp tục lên đường rồi!”.



Cầm Kiếm Nữ không thể phản kháng, bị cô gái kéo đi tiếp tục lên đường.



Cô ấy âm thầm rơi nước mắt, máu nơi miệng nhuộm đỏ cả áo của cô ấy.



Làm sao đây?



Làm sao đây?



Trong lòng Cầm Kiếm Nữ cảm thấy tuyệt vọng.



Nhưng khi Cầm Kiếm Nữ bị cô gái kia kéo tới phía trước, đột nhiên…



Cô gái dừng bước.



Cầm Kiếm Nữ sửng sốt, nhịn đau nhìn về phía trước.



Trên con đường nhỏ phía trước xuất hiện một bóng người thẳng tắp.



Người đó mặc Âu phục thẳng thớm nhưng thắt lưng lại giắt một thanh trường kiếm đen nhánh, miệng ngậm điếu thuốc, đang bước nhanh về phía này.



Anh Lâm?



Cầm Kiếm Nữ ngạc nhiên.