Trên con đường rộng, Thái Thượng Thiện, Lệnh Hồ Vũ và Lâm Chính chậm rãi cưỡi ngựa đi về phía trước.
Lệnh Hồ Vũ nhìn về phía trước, thấy xa xa là dãy núi Bất Ước, khóe miệng nhếch lên.
"Chúng ta gần đến rồi!"
Lâm Chính nhìn ngọn núi phía xa.
Đó là một ngọn núi không cao lắm với đỉnh núi nhấp nhô, bề mặt có lượng lớn sương mù bao phủ, trông rất huyền bí và hoang vắng.
Thái Thượng Thiện nhắm mắt thiền định suốt đường đi, giống như bị hôn mê, chỉ có con ngựa gầy guộc vẫn tiến lên phía trước.
"Anh Lâm, trong chiếc hộp trên tay anh có thứ gì thú vị thế?"
Advertisement
Lệnh Hồ Vũ liếc nhìn chiếc hộp trong tay Lâm Chính, không khỏi thích thú, cười hỏi.
"Anh không hiểu được đâu. Thứ trong chiếc hộp này là món bảo bối được cấp dưới của tôi đặc biệt chế tạo cho tôi!"
Lâm Chính nhẹ nhàng nói.
"Bảo bối sao? Bảo bối gì vậy?"
Lệnh Hồ Vũ vội vàng hỏi.
"Cấp dưới của tôi đã bỏ rất nhiều công sức để tạo ra một loại siêu vũ khí kết hợp từ mười loại võ khí khác nhau!"
Advertisement
Lâm Chính không giấu diếm mở hộp, đưa thứ bên trong cho Lệnh Hồ Vũ xem.
Lệnh Hồ Vũ sửng sốt, vội vàng mở to mắt nhìn.
"Nhìn đây, có súng điện từ! Thuốc độc! Còn cả dao găm..."
Lâm Chính giới thiệu từng thứ một, rất nghiêm túc và cẩn thận.
Lệnh Hồ Vũ sửng sốt, một lát sau liền bật cười.
"Hahahaha, tuyệt vời! Quá tuyệt vời!"
Hắn vỗ tay và giơ ngón tay cái lên, cười đến mức suýt ngã ngựa.
"Lâm thần y, anh định dùng những thứ này để chống lại Ám Thiên Võ Thần à?"
"Nếu như Ám Thiên Võ Thần đụng phải tôi thì chắc chắn có đi không có về!"
Lâm Chính vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Được rồi, được rồi! Tuyệt vời! Tuyệt vời! Nhân tiện, anh vừa nói ai đã chế tạo những thứ này?"
Lệnh Hồ Vũ mở to mắt hỏi.
"Người của tôi, có vấn đề gì không?"
"Người... người của anh? Không thành vấn đề! Đương nhiên không vấn đề!"
Lệnh Hồ Vũ cười đến đau bụng, nước mắt sắp trào ra, xua tay nói: “Ở chỗ Lâm thần y quả thực có rất nhiều người, rất nhiều việc kỳ dị. Tôi xin bội phục! Bội phục! Tôi nghĩ nếu như Ám Thiên Võ Thần thật sự gặp phải anh, nhất định là xương cốt cũng không còn, hồn phi phách tán! Ha ha ha ha..."
Lâm Chính không nói gì, im lặng đóng hộp lại.
Lúc này, mấy người của Thương Lan phủ vội vàng chạy tới.
"Bái kiến Thái Thượng Thiện đại nhân, bái kiến Vũ tiên sinh!"
"Thương Lan sư phụ đâu?"
Lệnh Hồ Vũ lau đi những giọt nước mắt vì trận cười ban nãy, cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc hỏi.
Nhưng chiếc hộp của Lâm Chính thật sự khiến hắn cảm thấy rất buồn cười, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Mấy người kia khá bối rối, nhưng cũng không dám nhiều chuyện, lập tức nói: “Võ Thần đại nhân ở ngay phía trước".
"Được! Được! Dẫn đường!"
Lệnh Hồ Vũ mỉm cười nghiêng đầu: "Lâm thần y, lát nữa anh nhất định phải khoe bảo bối của mình với sư phụ của tôi, ha ha ha ha..."
"Chắc chắn sẽ có cơ hội".
Lâm Chính thuận miệng đáp.
Một lúc sau, cả ba người đến một con dốc nhỏ phía trước núi Bất Ước.
Thương Lan Võ Thần và một nhóm cao thủ từ Thương Lan phủ đang thảo luận gì đó ở đó.
Ánh mắt của Lâm Chính lập tức dán chặt vào cô gái áo đỏ bên cạnh Thương Lan Võ Thần.
Trong phút chốc, đồng tử của Lâm Chính bộc phát sát khí mãnh liệt.
"Là cô? Xem ra lần trước cô vẫn chưa chết!"
Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Lâm thần y có vẻ không thân thiện lắm nhỉ!"
Cô gái áo đỏ khẽ mỉm cười: "Lần trước là hiểu lầm, xin thứ lỗi!"
"Hiểu lầm?"
Lâm Chính liên tục lắc đầu: "Cô dám động tới người của tôi, sao có thể gọi là hiểu lầm!"
Nói xong, anh lập tức định ra tay.
"Lâm đại nhân, chờ đã!"
Thương Lan Võ Thần lập tức bước tới và hét lên: "Đều là người phe ta, Lâm thần y xin chớ động thủ!"