Nhìn thấy đường hầm này, Lâm Chính đã hiểu ra mọi thứ.
Xem ra Ám Thiên Võ Thần đã dẫn người rời đi từ đường hầm này.
Những người đang chém giết bên ngoài, cùng lắm chỉ là kẻ mạo danh để dụ Thương Lan Võ Thần đánh nhau với Thái Thiên Võ Thần mà thôi.
Chỉ là, dù có đường hầm chạy trốn, nhưng hai Võ Thần kia đã bao vây núi Bất Ước quá nhanh, cho nên chuyện chạy trốn quá gian nan, bọn họ cũng không mang đi nhiều đồ đạc quá được.
Lâm Chính lập tức xoay người đi vào cung điện trong núi, bắt đầu tìm kiếm.
Chỉ lát sau, Lâm Chính đã tìm được căn phòng được khóa bằng kết giới và cơ quan.
Cơ quan này cực kì rườm rà, người bình thường khó mà hiểu được, trong cơ quan còn có những ngăn bí mật, nếu bên ngoài dùng lực cố phá vỡ, cơ quan sẽ khởi động ngăn bí mật, sau đó ngăn bí mật sẽ lập tức đưa lửa ra đốt cháy mọi thứ trong phòng.
Cho nên ngoài cách dùng chìa khóa để mở cơ quan, nếu sử dụng bất kì phương pháp mạnh mẽ nào để mở, đều tốn công vô ích.
Advertisement
Nhưng Lâm Chính ở dưới Long Cung suốt nửa năm đã sớm quen với loại cơ quan nhỏ này rồi.
Anh nhìn khắp nơi, tìm thấy một cái xà ngang bằng gỗ, dùng lực tước nó thành từng cây tăm xỉa răng, sau đó đâm vào ổ khóa trước mắt, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại.
Răng rắc!
Răng rắc!
Răng rắc…
Khi chiếc tăm kia chuyển động không ngừng, bên trong khóa cũng truyền ra những tiếng vang thanh thúy liên tục.
Advertisement
Qua mười mấy giây như vậy.
Ầm ầm ầm…
Cửa phòng lớn phát ra những âm thanh nặng nề dày đặc, chậm rãi mở ra.
Lâm Chính sung sướng, lập tức nhìn vào trong cửa.
Nhưng chỉ liếc mắt một cái, Lâm Chính đã ngây dại.
Trong căn phòng nhỏ bé này không cất giấu bảo vật gì cả, thứ bày biện ở đó lại là từng thi thể, thi thể đầm đìa máu tươi…
Những thi thể đó đều đã được nước thuốc đặc biệt xử lí, sẽ không dễ biến chất.
Bọn họ hoặc là bị treo lên, mổ bụng, hoặc là bị tách rời hoàn toàn, đào sạch nội tạng…
Toàn bộ căn phòng giống như cảnh tượng của địa ngục.
Đôi mắt Lâm Chính trừng lớn, ngơ ngác đi vào trong, nhìn cảnh tượng làm cho người ta sợ hãi này, đầu óc không thể xoay chuyển được nữa.
Nhưng chẳng mấy chốc, anh lập tức nghĩ tới cái gì đấy.
“Diệp Viêm!”
Lâm Chính âm thầm cắn răng.
Anh đi tới chỗ thi thể hoặc những khối thi thể cắt nhỏ kia, kiểm tra một lượt.
Một số khối thi thể bị khắc hoa văn, còn được rót sức mạnh phi thăng vào.
“Nếu mình đoán không sai, chắc là Diệp Viêm định cấy những cơ quan nội tạng và chân tay này vào cơ thể của hắn…”
Lâm Chính nhìn chằm chằm vào những khối thi thể, ánh mắt cực kì lạnh lẽo.
Hành động của Diệp Viêm vi phạm đạo đức của con người, khiến người ta oán giận.
Để nâng cao thực lực, người này không từ thủ đoạn, hoàn toàn không kiêng kị bất cứ điều gì.
Ở trong mắt hắn, chỉ có thực lực mới là quan trọng nhất.
Chỉ là điều khiến Lâm Chính cảm thấy tò mò, một mình Diệp Viêm, vì sao lại dùng nhiều thi thể như vậy?
Cho dù hắn có thể cải tạo chân tay của người khác thành của mình, cũng không cần dùng nhiều tới vậy.
Lâm Chính nhìn chằm chằm vào những thi thể trong nhà kho, cảm thấy vô cùng hoang mang.
Đột nhiên, dường như anh đã nhận ra gì đó, bước nhanh đến chiếc giường đá ở căn phòng phía sau.
Trên giường đá có một người đàn ông mạnh mẽ rắn chắc đang nằm.
Cả người hắn trần trụi, cơ thể đã lạnh lẽo từ lâu, lông tóc trên người bị cạo sạch, từ trên xuống dưới được bôi một loại nước thuốc đặc biệt, qua mười năm hai mươi năm cũng không hư thối.
Nhưng Lâm Chính kiểm tra một lần, phát hiện người đàn ông này hoàn toàn không có thương tích gì.
Anh duỗi tay ấn vào ngực người đàn ông, phát hiện nội tạng của người này cũng hoàn hảo.
“Chẳng lẽ…”
Hô hấp của Lâm Chính đột nhiên gấp gáp hơn, lập tức nắm lấy dao phẫu thuật bên cạnh, mở ngực người đàn ông ra.
Nhìn kĩ.
Quả nhiên.
Mạch máu của hắn đã bị cắt đứt.
Hơn nữa… Không phải bị người khác phá hủy, nhìn vết thương này, càng giống như tự mình cắt đứt kinh mạch hơn.
Người này tự sát.
Quan sát khí mạch của hắn.
Người này ít nhất cũng là một cường giả Lục Địa Thần Tiên…
Một Lục Địa Thần Tiên, thế mà lại tự sát?
Sao lại thế?
Người có thể tu luyện đến trình độ này, ai lại bằng lòng từ bỏ sự nỗ lực nhiều năm, lựa chọn tự sát chứ?
Trừ khi…
Trái tim của Lâm Chính đập loạn, một phỏng đoán khủng bố xẹt qua não.
Anh lấy một cây châm bạc ra, cẩn thận đâm vào trong khí mạch của người đàn ông.
Sau khi rút ra, trên châm bạc đã có một sợi tà khí.