Trên chiến trường, Thương Lan Võ Thần và Ám Thiên Võ Thần đã tách nhau ra.
Toàn thân Ám Thiên Võ Thần đã bị máu nhuộm đỏ tươi, một mình ông ta đứng giữa đống máu thịt bầy nhầy, mặt đất xung quanh nổ tung, núi Bất Ước tan hoang, lún xuống mấy phân, sát khí ngút trời dao động quanh người ông ta.
Đúng lúc này, cơ thể của Ám Thiên Võ Thần lại có sự thay đổi.
Trán ông ta có thêm một mắt, sau lưng hai bên trái phải đều có thêm bốn cánh tay, xếp thành hàng giống như đôi cánh, còn bề ngoài của bốn cánh tay đằng trước có rất nhiều khí mạch lộ ra ngoài không khí.
Những khí mạch này do Ám Thiên Võ Thần cưỡng chế rút từ người ông ta ra.
Chúng dán sát lên bốn cánh tay của Ám Thiên Võ Thần giống như những con giun.
Advertisement
Bốn cánh tay bị những khí mạch này bao trùm toàn bộ, một số lượng lớn sức mạnh phi thăng đang chảy trong đó.
Mọi người chỉ nhìn một cái đã cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng run sợ.
Tuy trên người ông ta có không ít vết thương, nhưng lúc này các vết thương đều đang lành lại, chỉ e chẳng bao lâu nữa sẽ hồi phục.
Còn phía Thương Lan Võ Thần có thể nói là thương vong nghiêm trọng.
Advertisement
Quá nửa người chết trận.
Những người còn lại hoặc thiếu tay cụt chân, hoặc trên người có những vết thương dữ tợn, nhìn mà rùng mình.
Thương Lan Võ Thần cũng không khá hơn, hai cánh tay của ông ta đều bị thương, nhất là cánh tay phải của ông ta còn bị khoét mất thịt, để lộ cả xương trắng.
Hiển nhiên Ám Thiên Võ Thần cũng muốn giật đứt cánh tay của ông ta, nhưng may là Thương Lan Võ Thần có đề phòng, nên vẫn giữ được.
Nhưng Ám Thiên Võ Thần đã để lại sức mạnh Tử Sát nồng đậm ở vết thương của Thương Lan Võ Thần, dưới tác động của sức mạnh Tử Sát, Thương Lan Võ Thần không thể hồi phục một cách nhanh chóng được.
Tình hình rất bất lợi với Thương Lan Võ Thần.
Sắc mặt ông ta trầm xuống, nhìn chằm chằm Ám Thiên Võ Thần, thầm suy nghĩ đối sách.
"Đại nhân, cứ đấu thế này, chúng tôi e là không làm gì được người này".
"Người này đáng sợ quá, cho dù chúng ta gây sát thương thì ông ta vẫn có thể nhanh chóng hồi phục, còn lấy cơ quan trên người đã chết để thay thế những bộ phận bị thương của mình! Đây chính là quái vật!".
"Đại nhân, chúng ta nên làm gì đây?".
Người của phủ Thương Lan vô cùng hoảng sợ nói.
Sao Thương Lan Võ Thần có thể không nhìn rõ tình hình chứ?
Ông ta quay phắt lại nhìn Thái Thiên Võ Thần, trầm giọng nói: "Ông còn ngây ra đó làm gì? Mau lại đây giúp tôi!".
“Thương Lan Võ Thần, ông cầm cự thêm lát nữa đi, để tôi loại bỏ hoàn toàn sức mạnh Tử Sát của Ám Thiên rồi sẽ ra tay giúp ông".
Thực ra Ám Thiên Võ Thần cũng dính không ít sức mạnh Tử Sát của ha người, nhưng ông ta có một phương pháp đơn giản thô bạo hơn để loại bỏ sát khí chết chóc này, đó là khoét bỏ khu vực hoặc máu thịt trúng sức mạnh Tử Sát, rồi lấy bộ phận tương ứng từ các thi thể để thay thế.
Thủ đoạn kinh dị như vậy quả thực khiến mọi người sợ hãi.
"Đã lúc này rồi mà ông còn hục hặc với nhau? Mau đến giúp tôi, nếu không tôi thảm bại thì ông cũng đừng hòng sống!".
Thương Lan Võ Thần đương nhiên nhìn ra được tính toán của Thái Thiên Võ Thần.
Thực ra hiện giờ Thái Thiên Võ Thần đã có thể trợ giúp, nhưng ông ta muốn hồi phục nhiều hơn, kẻo lát nữa giao đấu sẽ bị kiệt sức. Nếu giết được Ám Thiên Võ Thần thì vẫn còn sức để tranh giành lợi ích, nếu không giết được thì có thể tháo chạy khỏi đây.
Thái Thiên Võ Thần vẫn bình thản như không, tiếp tục điều tức.
Lâm Chính ở bên này nhíu mày.
"Thái Thiên Võ Thần không ra tay, chỉ dựa vào Thương Lan Võ Thần thì chắc chắn không thể thắng được".
"Các anh em, chúng ta cùng lên đi! Không giết được Ám Thiên Võ Thần thì chúng ta cũng không làm gì được Diệp Viêm!".
Lang Gia vội nói.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: "Chờ đi!".
"Chờ? Còn phải chờ đến bao giờ nữa?".
Lang Gia sửng sốt hỏi.
"Chờ Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần đều thua!".