Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4990: Vì sao lại như vậy?



Đám người Lang Gia không biết Lâm Chính lấy đâu ra tự tin.

Phải biết là người bọn họ phải đối mặt lần này không phải Ám Minh Nguyệt, Diệp Viêm, mà là Võ Thần thật sự.

Huống hồ, Tuyệt Thế Tà Kiếm vốn là bội kiếm của Ám Thiên Võ Thần. Nếu ông ta lấy lại thì chẳng phải như hổ mọc thêm cánh?

Nhưng chỉ dựa vào bọn họ thì sao có thể ngăn cản được Ám Thiên Võ Thần?

“Thanh kiếm này vốn không thuộc về cậu!”.

Ám Thiên Võ Thần nói: “Bây giờ thì về đây đi, về tay người có thể điều khiến mày, về với chúa tể cao nhất thế gian này, để tao phát huy sức mạnh lớn nhất của mày, để tao phát tiết tất cả ý chí điên cuồng của mày!”.

Theo giọng nói của Ám Thiên Võ Thần vang lên, Tuyệt Thế Tà Kiếm trong tay Lâm Chính càng run rẩy ghê hơn.

Advertisement

Thân kiếm đen nhánh chấn động điên cuồng, tà khí vô tận không ngừng tràn ra trên thân kiếm.

Người xung quanh nhìn mà run sợ không thôi.

“Hay cho một thanh Tà Kiếm! Rất xứng với hai chữ tuyệt thế!”.

Thương Lan Võ Thần nhìn thấy cảnh đó cũng không khỏi cảm khái.

“Thân xác Ám Thiên được cải tạo, thực lực tăng vọt, nếu còn có kiếm này hỗ trợ, chỉ sợ Thất Võ Thần không ai có thể đối kháng với ông ta”.

Thái Thiên yếu ớt nói.

Advertisement

“Thất Võ Thần phải sắp xếp lại trật tự rồi”.

Thương Lan Võ Thần lộ ra ánh mắt thê thảm và bi thương.

Ông ta không kỳ vọng vào Lâm Chính.

Bây giờ Ám Thiên Võ Thần quá vô địch, Lâm Chính chưa chắc có thể đối phó được.

Chết mới là kết quả tốt nhất của hai vị Võ Thần như họ!

“Quay về đi!”.

Đúng lúc này, Ám Thiên Võ Thần hét lên một tiếng, dường như đưa ra lời triệu gọi cuối cùng với Tuyệt Thế Tà Kiếm.

Keng!

Thân kiếm Tuyệt Thế Tà Kiếm lập tức nổ ra kiếm khí đen nhánh, sau đó thoát khỏi tay Lâm Chính, bay thẳng về phía Ám Thiên Võ Thần.

Đường nhìn của mọi người bất giác di chuyển theo thanh kiếm.

“Tốt quá rồi!”.

Ám Minh Nguyệt vô cùng kích động nhìn Tuyệt Thế Tà Kiếm bay về phía Ám Thiên Võ Thần.

Từ khi mất kiếm, ngày nào cô ta cũng nhớ mong, tâm phiền ý loạn, rất không cam tâm, ngủ cũng không được yên ổn.

Bây giờ Tà Kiếm quay về, tên họ Lâm kia cũng sắp chết, trên thế giới còn chuyện gì khiến cô ta vui hơn thế này?

Vèo!

Tuyệt Thế Tà Kiếm hóa thành một chùm sáng màu đen bay thẳng tới, nhanh như tia sét.

Dường như hư không cũng sắp bị nó chém rách.

Ám Thiên Võ Thần nhìn chằm chằm Tà Kiếm bay tới, giống như đang chờ đợi.

Nhưng lúc này, ông ta đột nhiên cảm giác được chuyện không ổn.

Diệp Viêm ở gần đó cũng nhận ra điều khác thường, hắn như nghĩ tới gì đó, vội vàng hét lên: “Ám Thiên đại nhân, cẩn thận!”.

Dứt lời.

Vèo!

Thân kiếm Tuyệt Thế Tà Kiếm đột nhiên nổ ra thành một ánh quang đáng sợ.

“Cái gì?”.

Ám Thiên Võ Thần biến sắc, lập tức thu tay bay sang bên.



Nhưng… cuối cùng ông ta vẫn chậm một nhịp!



Phập!



Tuyệt Thế Tà Kiếm cắt vào cổ tay đưa ra của ông ta, xoay tròn trên không, vẽ một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, sau đó lại bay về chỗ Lâm Chính.



Lâm Chính đưa tay bắt lấy.



Tuyệt Thế Tà Kiếm quay về trong tay Lâm Chính, được anh nắm vững.



“Hả?”.



Tất cả kinh ngạc hô lên.



“Không thể nào!”.



Ám Thiên Võ Thần cũng kinh ngạc, vẻ mặt thản nhiên cuối cùng cũng thay thế bằng vẻ chấn động.



Thanh kiếm thần đã đi theo ông ta không biết bao nhiêu năm, thế mà không nghe lời triệu gọi của ông ta, ngược lại để Lâm Chính sử dụng.



Vì sao lại như vậy?



Sự kinh ngạc trong lòng Ám Thiên Võ Thần khiến ông ta quên mất cơn đau bị cắt đứt cổ tay.



“Thanh kiếm này đã thuộc về tôi”.



Lâm Chính đánh ra một đóa kiếm hoa, bình thản lên tiếng.