Ám Thiên Võ Thần không tự phụ như Thái Thiên Võ Thần, ông ta tự kiêu nhưng không phải cái gì cũng không nghe lọt.
Huống hồ, biểu hiện của Lâm Chính quả thật khiến người ta kinh ngạc.
“Y thuật người này đáng sợ như vậy, hơn nữa còn trẻ tuổi, chỉ sợ thiên phú của hắn không thua kém gì ông”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói: “Người này không diệt trừ, e rằng sau này sẽ thành đại họa! Hôm nay không thể tha cho cậu ta được”.
Nghe được lời này, Diệp Viêm gật đầu: “Vậy tôi đề nghị ông và tôi hợp tác giết chết kẻ này”.
“Hợp tác?”.
Ám Thiên Võ Thần sửng sốt, ngay sau đó nhíu mày: “Tôi là Võ Thần, giết một thằng nhóc còn cần hợp tác với người khác hay sao?”.
Nếu chuyện này truyền ra, danh tiếng của Võ Thần chắc chắn sẽ không giữ nổi.
Advertisement
“Ám Thiên đại nhân, tôi đã nói ông không đối phó được người này! Chuyện vừa rồi còn không đủ sức thuyết phục hay sao?”.
Diệp Viêm nói.
Ám Thiên Võ Thần im lặng.
Một lúc sau, ông ta hít sâu một hơi, lạnh lùng quát: “Thôi được, giết chết người này trước rồi tính sau”.
“Được!”.
Diệp Viêm gật đầu, rút Kiếm Bạch Cốt ra, nhìn về phía Lâm Chính.
Advertisement
Lúc này, Lâm Chính đã đứng dậy.
Nhìn trạng thái của anh dường như châm bạc mà Ám Thiên Võ Thần sử dụng đều không có hiệu quả, cả người anh đã hồi phục như không có chuyện gì.
Ám Thiên Võ Thần thấy vậy càng tin lời của Diệp Viêm.
“Khốn nạn, ỷ đông hiếp ít sao?”.
Lang Gia phẫn nộ, lập tức xông vào lĩnh vực của Ám Thiên Võ Thần.
Nhưng anh ta vừa đến gần đã bị sức mạnh của tà khí đáng sợ đánh bay.
“Anh!”.
Đám người Huyền Thông vội vàng chạy tới đỡ anh ta dậy.
“Anh, chúng ta khó mà xông qua được tà khí này, dù có vào trong cũng không giúp gì được cho cậu ấy”.
Huyền Thông nói.
Lang Gia không cam tâm, nhưng cũng không nói gì.
Trận chiến đẳng cấp này, bọn họ chỉ xứng được đứng xem.
“Mấy người còn không vào trong giúp đỡ bố tôi?”.
Ám Minh Nguyệt thấy Diệp Viêm đã vào trong, biết giờ này không thể để ý đến mặt mũi đạo nghĩa gì đó nữa, lập tức ra lệnh cho tùy tùng của Ám Thiên Võ Thần.
Mấy người họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó tất cả xông về phía lĩnh vực.
“Đừng hòng đi!”.
Lang Gia vốn nhịn một bụng tức, thấy bọn họ muốn vào trong thì cầm đao xông lên, chặn đám người đó lại.
“Muốn chết!”.
Ám Minh Nguyệt tức giận, dẫn người chiến đấu với nhóm Lang Gia, Huyền Thông.
“Ám Thiên đại nhân, đừng lãng phí thời gian nữa, giết!”.
Diệp Viêm hét lên, cầm kiếm Bạch Cốt xông về phía Lâm Chính.
Ám Thiên Võ Thần cũng không do dự, sử dụng khí kình đánh về phía Lâm Chính.
Hai người này hợp tác, dù là Võ Thần cũng không chống đỡ nổi.
Nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi.
Anh lấy hộp mật mã đeo sau lưng ra, nhanh chóng bày dưới đất.
Trong hộp mật mã chứa đủ các loại thiết bị tinh vi.
Lâm Chính lấy một thứ giống như đĩa tròn ra, ấn vào nút trên đó, sau đó ném về phía Diệp Viêm.
Vèo!
Đĩa tròn lập tức xoay nhanh, nhiều tia laser màu vàng rực rỡ bắn ra từ trong đĩa tròn, nhắm tới Diệp Viêm.
Diệp Viêm sửng sốt.
Đây là thứ gì?
Hắn cầm Kiếm Bạch Cốt chém về phía nó.
Keng!
Kiếm Bạch Cốt đánh vào đĩa tròn bị đẩy ngược về, quán tính khi đĩa xoay tròn sinh ra tác động lên kiếm Bạch Cốt, Diệp Viêm lại bị đánh lùi mấy bước.
“Cái gì?”.
Diệp Viêm không tin được.
Đĩa tròn này có chất liệu gì?
Hắn chưa kịp phản ứng, tia laser đã bắn tới.
Đây là… sức mạnh phi thăng?
Diệp Viêm hít sâu một hơi, lồng ngực tách ra, nhiều gai xương nhô ra từ trong lồng ngực tạo thành một áo giáp bằng xương, ngăn chặn tia laser.
Nhưng uy lực của tia laser quá đáng sợ, hắn bị đánh bay ra xa, đập mạnh xuống đất.
“Ồ?”.
Ám Thiên Võ Thần biến sắc, nhìn sang Lâm Chính.
Nhưng chỉ một ánh nhìn, Ám Thiên Võ Thần đã sửng sốt.