Ám Thiên Võ Thần đến gần Lâm Chính, cánh tay trước sau cơ thể đều dang ra, vồ lấy từ xa.
Tà khí dâng tràn, giống như gió bão hội tụ ở những lòng bàn tay của ông ta, sau đó như phát điên ném về phía Lâm Chính.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm…
Vô số sức mạnh tàn bạo giáng xuống.
Lâm Chính không sợ hãi, cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm giao đấu với ông ta.
Hai bên có qua có lại, đấu đến mức không thể tách rời.
Advertisement
Tuy Ám Thiên Võ Thần có mười mấy cánh tay, nhưng ông ta không hề chiếm được lợi thế gì so với Lâm Chính.
Bất kể ông ta tấn công từ phương diện nào, Lâm Chính cũng giống như đoán được trước, đưa Tuyệt Thế Tà Kiếm lên đỡ.
Sau mấy trăm chiêu, Lâm Chính chỉ trúng một kiếm ở vai.
“Hình như cậu hiểu chiêu kiếm của tôi?".
Ám Thiên Võ Thần ý thức được điều đó, lạnh lùng lên tiếng.
“Hiểu sơ sơ!”.
Advertisement
Lâm Chính nói, nhảy vọt lên, tấn công về phía ông ta.
Nhìn tới đó, vô số người kinh ngạc.
“Chiêu pháp mà thằng nhóc này sử dụng lại có chút bóng dáng kiếm quyết của Ám Thiên, chẳng lẽ thằng nhóc này đã học lén công pháp của Ám Thiên?”.
Thái Thiên Võ Thần cảm thấy khó tin, la lên.
Vẻ mặt của Thương Lan Võ Thần trở nên nghiêm nghị, nhìn Lâm Chính một lúc lâu, nói: “Đúng là học lén!”.
“Cái gì? Thật sự là học lén? Nói vậy thằng nhóc này đã biết đường lối của Ám Thiên Võ Thần từ trước, nhưng không nói với chúng ta?”.
Thái Thiên Võ Thần hơi tức giận.
Thương Lan Võ Thần lại lắc đầu: “Ám Thiên là người cẩn trọng, hành tung thần bí, học lén công pháp của ông ta không dễ!”.
“Vậy thằng nhóc đó học lén từ đâu?’.
Thái Thiên ngạc nhiên hỏi.
“Có lẽ là học từ thuộc hạ của Ám Thiên”.
“Cái gì?”.
Thái Thiên sửng sốt.
“Cậu ta thiên phú dị bẩm, thực lực cao, cậu ta không những có thể nắm được công pháp của đối thủ trong quá trình giao đấu, mà còn có thể cải tiến nó! Ám Thiên giao đấu với cậu ta mãi không chiếm được thượng phong là vì kiếm quyết mà cậu ta dùng cao siêu hơn Ám Thiên”.
Thương Lan Võ Thần nói.
Nghe xong, tim của Thái Thiên Võ Thần như sắp vọt ra khỏi cổ họng…
“Thằng nhóc này… đáng sợ như vậy?”.
Thái Thiên Võ Thần lắp bắp.
Ông ta chưa bao giờ thấy kỳ tài như thế này.
“Xem ra từ hôm nay Thất Đại Võ Thần quả thật phải xếp lại trật tự rồi”.
Thương Lan Võ Thần thở dài, lẩm bẩm.
Dần dần Ám Thiên Võ Thần cũng ý thức được đường lối kiếm chiêu của Lâm Chính.
Ông ta biết nếu còn dùng công pháp của mình đối phó kẻ địch chỉ làm lãng phí thời gian. Trong lúc bất đắc dĩ, ông ta chỉ đành thay đổi chiến lược, lợi dụng ưu thế trên cơ thể mình tấn công Lâm Chính.
Đúng lúc đó, Diệp Viêm bay tới, gia nhập chiến đấu.
“Ám Thiên đại nhân, ông tấn công bên trái, tôi tấn công bên phải!”.
Diệp Viêm hét lên, kiếm Bạch Cốt tấn công điên cuồng.
“Được!”.
Ám Thiên gật đầu, tấn công mãnh liệt phía bên trái của Lâm Chính.
Diệp Viêm đại khai đại hợp, kiếm Bạch Cốt chém như điên về phía bên phải Lâm Chính.
Hai người phối hợp trái phải, Lâm Chính dần dần bị đánh lùi.
Nhìn tình hình dần sáng sủa, đám người Ám Minh Nguyệt kích động.
Nhóm Lang Gia thì vô cùng lo lắng.
Dù sao thực lực cứng giữa hai bên cũng chênh lệch rõ ràng.
Mặc dù Lâm Chính lợi dụng vũ khí mà nhóm Từ Chính nghiên cứu tạm thời chiếm được ưu thế, nhưng chỉ là tạm thời. Tu vi của hai người kia mạnh hơn Lâm Chính không ít.
Nếu không thể phá thế công này, Lâm Chính chắc chắn sẽ thất bại.
Nhưng có vẻ như Lâm Chính đã chuẩn bị từ trước.
Anh vừa đấu vừa lùi, vẻ mặt không hề hoảng loạn, đồng thời ném hộp trong tay lên không trung.
“Cái gì?”.
Diệp Viêm sửng sốt, hô lên: “Hủy nó!”.
“Dễ như trở bàn tay!”.
Ám Thiên Võ Thần phẫn nộ quát, đưa tay tóm lấy từ xa.
Vô số tà khí bay qua khống chế chiếc hộp, sau đó nghiền nát.
Rắc!
Hộp nứt ra.
Nhưng giây sau, một luồng ánh sáng thần tỏa ra từ trong hộp…