Sự cứng rắn của Tiểu Thu khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên, cũng khiến Triệu Thiên tỉnh táo lại.
Bọn họ chỉ đắc tội với Chủ tịch của một công ty chứ có phải hoàng đế đâu!
Bọn họ sợ cái gì chứ?
“Phải đấy, Tiểu Thu nói đúng, cùng lắm là không làm nữa. Tuy có chút tiếc nuối, nhưng chuyện đã đến nước này, dù chúng tôi có nói gì thì chắc chắn cậu cũng sẽ không bỏ qua. Nếu đã vậy thì chúng tôi chủ động từ chức luôn cho rồi, e rằng dù chúng tôi đi xin lỗi, thì cũng chưa chắc cậu cho chúng tôi tiếp tục ở lại Dương Hoa!”, Triệu Thiên cũng cắn răng, lạnh lùng nói: “Chủ tịch Lâm, đã vậy thì không cần nhiều lời nữa, lần này coi như cậu thắng! Chúng ta đi!”.
Triệu Thiên nói xong liền phất tay, định xoay người rời đi.
Nhưng ngay sau đó, trợ lý Tiểu Hồ đang đứng ở cửa bỗng mở cửa ra, mấy người áo đen bước vào, sau đó đóng cửa lại, đứng chặn ở ngay đó.
Triệu Thiên và Tiểu Thu lập tức biến sắc.
"Các anh… các anh muốn làm gì?", Tiểu Thu sợ hãi, vội vàng hỏi.
"Chắc là cô có chút hiểu lầm về chúng tôi rồi, các cô tưởng chỉ cần nghỉ việc là có thể giải quyết được chuyện này sao?", Mã Hải xoay người lại, lạnh lùng nói với mấy người họ.
"Anh… lẽ nào các anh còn có thể giết tôi sao?", Triệu Thiên trợn tròn mắt, kinh ngạc kêu lên.
"Không đến mức đấy đâu, chúng tôi đều là những công dân tuân thủ pháp luật, sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ?", Lâm Chính bình tĩnh nhìn Triệu Thiên, tiếp tục nói: "Nhưng… ngoài việc này, tôi có thể mang lại mọi phiền phức mà các anh không thể ngờ đến".
"Phiền phức?", Triệu Thiên ngạc nhiên.
"Ví dụ như khiến các anh không thể tìm được việc nữa, ví dụ như khiến tất cả các bệnh viện từ chối tiếp nhận các anh, ví dụ như khiến các anh ngày nào cũng gặp phải đủ kiểu rắc rối khác nhau… Đương nhiên, đây chỉ là thủ đoạn bước đầu của tôi thôi…", Lâm Chính điềm nhiên nói.
Mấy người họ nghe thấy thế đều rùng mình.
"Cậu… cậu… cậu… cậu dọa ai đấy? Tôi… tôi còn lâu mới sợ…", Tiểu Thu run rẩy nói.
"Vậy thì có thể thử xem", Lâm Chính nói.
Tiểu Thu nín thở, nhìn chằm chằm Lâm Chính, một lát sau liền ngã ngồi xuống đất, không nói gì được nữa.
Triệu Thiên cắn răng, nói rất kiên định: "Lâm Chính, cậu đừng tưởng rằng tôi sợ cậu thật! Tôi nói cho cậu biết, Triệu Thiên tôi không hèn như vậy đâu! Chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp!".
"Có lẽ vấn đề nằm ở chính chỗ này", Lâm Chính bình thản nói: "Triệu Thiên, vừa rồi Mã Hải cũng đã nói cho tôi biết tình hình của anh. Tôi nghĩ người thông minh như anh chắc hẳn sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy".
"Họ Lâm kia, đã trở mặt thì trở mặt rồi, đừng nhiều lời nữa! Lâm Chính, cậu còn không mau bảo bọn họ tránh ra, tôi sẽ báo cảnh sát", Triệu Thiên tức giận nói.
"Là ai chống lưng cho anh?", dường như Lâm Chính không nghe thấy lời anh ta nói, hỏi thẳng một câu.
Triệu Thiên lập tức biến sắc, nhưng vẫn ra vẻ lấy điện thoại, gầm lên: "Lâm Chính, cậu đừng ép tôi, chuyện này mà làm ầm lên thì cả tôi và cậu đều không được lợi lộc gì cả".
Nhưng anh ta còn chưa kịp gọi, thì người áo đen ở bên cạnh đã giật mất điện thoại.
"Các cậu làm gì hả?", Triệu Thiên cuống lên, định giật lại.
Nhưng anh ta vừa ra tay đã bị người ở bên cạnh ấn xuống đất, không thể động đậy.
"A!".
Mấy người Tiểu Thu lập tức hét lên ầm ĩ.
"Các cậu làm gì thế hả? Giết người rồi! Giết người rồi!".
Triệu Thiên kêu gào ầm ĩ, ra sức giãy giụa.
Mã Hải ở bên cạnh nín thở sợ hãi, nhưng không nói lời nào.
Chỉ thấy Lâm Chính bước từ bàn làm việc tới, bình tĩnh nhìn Triệu Thiên, ánh mắt đầy lạnh lẽo.
"Triệu Thiên, anh là người làm việc ở Dương Hoa, chắc cũng biết thủ đoạn của tôi. Nếu tôi muốn một người biến mất thì sẽ có rất nhiều cách, nhưng tôi không tùy tiện quyết định số phận của một con người, mà thích để bọn họ tự quyết định, tôi thấy như vậy sẽ công bằng hơn. Vì vậy, anh có biến mất hay không là do anh quyết định", Lâm Chính bước tới trước mặt Triệu Thiên, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào mặt anh ta.
Triệu Thiên mở to mắt nhìn lại Lâm Chính.
Anh ta chỉ nhìn thấy sự lạnh lùng vô tận trong mắt anh.
Đây thực sự là thằng vô dụng bị cả Giang Thành cười nhạo sao?
Đây thực sự là vua ăn bám bị người qua đường chỉ trỏ, bị nhà họ Tô khinh thường đây sao?
Triệu Thiên vô cùng mờ mịt.
Lúc này, trong đầu anh ta chỉ có hai chữ.
Ẩn núp!
Đúng vậy!
Chắc chắn là tên Lâm Chính này đang ẩn núp!
Cậu ta đang chờ!
Cậu ta vẫn luôn chờ!
Chờ một cơ hội!
Nhưng… cậu ta đang chờ cơ hội gì đây? Bay lên trời cao?
Với năng lực của cậu ta thì hiện giờ đã coi như bay lên trời cao rồi.
Lẽ nào… cậu ta muốn trả thù?
Trái tim Triệu Thiên đập thình thịch, đã đoán được một chút.
"Tôi đã hết kiên nhẫn rồi".
Lâm Chính đột ngột đứng lên, bình thản nói: "Gọi điện thoại cho Cung Hỉ Vân, đưa anh ta đi!".
"Đi đâu cơ?", Mã Hải dè dặt hỏi.
"Bờ sông!".
"Được", Mã Hải lập tức gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra gọi.
Bờ sông?
Đây là muốn xử lý anh ta sao?
Triệu Thiên sợ đến mức tè ra quần, vội vàng hét lên: "Khoan đã! Khoan đã Chủ tịch Lâm!".
Mã Hải dừng lại.
Lâm Chính bình thản nhìn anh ta.
Triệu Thiên thở hổn hển, khuôn mặt ngập tràn hoảng sợ và kinh hãi. Một lát sau, cuối cùng anh ta vẫn thỏa hiệp.
"Chủ tịch Lâm, tôi… tôi… tôi nói, thực ra… tôi đã không muốn ở lại tập đoàn Dương Hoa nữa", Triệu Thiên run rẩy nói.
Đám người Mã Hải nghe thấy thế đều vô cùng ngạc nhiên.
"Tại sao?", hình như Tiểu Thu cũng không hiểu, vô thức hỏi.
"Bởi vì có người đã hứa sẽ cho anh ta rất nhiều lợi ích", Lâm Chính bình thản nói.