Xưa nay người Long tộc luôn ức hiếp người khác, đã bao giờ gặp ai kiêu căng với mình như vậy?
Cô gái luôn tự nhận mình là chủ nhân của long mạch dưới lòng đất.
Nhưng giờ cô ta lại bị người khác xem như con chó con mèo.
Cảm giác chênh lệch này khiến cô ta không thể chấp nhận.
Lúc này, Thu Ngạn đột nhiên tiến lên kéo cô gái tóc bạc về.
Advertisement
“Thu Ngạn? Rốt cuộc anh định làm gì?”.
Cô gái tóc bạc ngạc nhiên hỏi.
“Được rồi, đã đến lúc này rồi, cô bớt nói vài câu”.
Thu Ngạn lạnh lùng nói, sau đó chắp tay với Lâm Chính: “Người anh em, anh muốn vào trong thì vào đi!”.
Advertisement
Lâm Chính không nói gì, đi thẳng về phía Nhất Tuyến Thiên.
Nhìn bóng dáng của Lâm Chính dần biến mất khỏi khe núi, đám người Long tộc siết chặt nắm đấm, trong mắt tràn ngập lửa giận.
“Thu Ngạn, anh thay đổi rồi!”.
Một người không nhịn được nói.
“Tôi thay đổi rồi? Ha ha, nếu vừa rồi tôi không thay đổi, người ở đây đã chết ít nhất một nửa, cậu tin không?”.
Thu Ngạn cười nhạt nói.
“Tên đó đang dọa chúng ta, hắn không dám mở tử huyệt đâu”.
Người khác nói.
“Không dám?”.
Thu Ngạn lạnh lùng nhìn người đó: “Lần đầu cậu gặp người đó sao? Trước kia ở Long Tâm Thành, một mình hắn đấu với nhiều người chúng ta như vậy, cậu nghĩ hắn không dám? Đó là một tên điên, các cậu còn không nhìn ra sao?”.
“Nhưng…”.
Người đó á khẩu.
Những người khác cũng nói không nên lời.
“Được rồi, tôi biết trong lòng mọi người rất ấm ức, song các cậu phải biết, tuy chúng ta là Long tộc, tự xưng vô địch ở long mạch dưới lòng đất, nhưng long mạch dưới lòng đất ngọa hổ tàng long, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một vài yêu nghiệt tuyệt đỉnh. Nếu chúng ta nhất thời xung động liều mạng với hắn, chết thì sẽ ôm hận nghìn thu…”.
“Vậy cứ mặc kệ người đó sao?”.
Cô gái tóc bạc nghiến răng hỏi.
“Đương nhiên là không, chỉ tạm thời nhẫn nhịn mà thôi!”.
Thu Ngạn mỉm cười nói: “Tôi sẽ báo cáo chuyện này cho con trai Long Đế, mời người đó ra tay giết chết tên yêu nghiệt đó từ trong trứng nước! Yên tâm đi, hắn không nhảy nhót được bao lâu, nhưng không thể là chúng ta ra tay, nếu không, cái giá sẽ rất lớn!”.
Bọn họ nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hay! Hay lắm! Nếu vậy thì tôi tạm thời nhẫn nhịn!”.
Cô gái tóc bạc nói.
“Không chỉ người đó mà tên Diệp Viêm kia cũng là mối họa của chúng ta. Long mạch dưới lòng đất một lúc xuất hiện hai yêu nghiệt siêu phàm như vậy tạo thành mối đe dọa rất lớn cho con trai Long Đế. Tôi nghĩ vị đại nhân đó sẽ không muốn yêu nghiệt như thế tồn tại, chắc chắn người đó sẽ xuất sơn!”.
“Cũng đã lâu chúng ta không được chiêm ngưỡng phong thái của Long Tử, xem ra lần này có thể tận mắt nhìn thấy long nhan rồi!”.
“Nếu có thể được Long Tử chỉ điểm thì chắc chắn là được lợi suốt đời!”.
“Không phải ai cũng được Long Tử chỉ điểm đâu…”.
Vài người cảm khái.
“Được rồi, đừng ở đây nói linh tinh nữa, mau vào trong đi, đừng để tên Lâm Chính kia hủy kết giới của chúng ta”.
Thu Ngạn nói, quay người đi vào trong Nhất Tuyến Thiên.
Những người khác đều đuổi theo.
Tốc độ bọn họ rất nhanh, không lâu sau đã đuổi kịp Lâm Chính.
Ngay khi cả đoàn người sắp đến gần chỗ long mạch thì thấy Lâm Chính đi trước đột nhiên dừng lại, lặng lẽ nhìn phía trước, không hề nhúc nhích, khí tức lại bạo loạn.
Thu Ngạn căng thẳng, tim đập thình thịch, thầm than không hay.