Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5182: Bọn họ khóc lóc, gần như suy sụp.



Lâm Chính mở lối ra vào ở tầng cuối cùng ra, nhóm người Thu Ngạn có thể nói là chạy thẳng một đường không gặp trở ngại gì.

Chỉ qua mười phút, mọi người đã tới tầng cuối cùng của Long Cung.

Nhưng đến tầng cuối cùng, tất cả đứng ở trước cửa, không dám vào, chỉ mở to mắt ngạc nhiên nhìn tầng cuối cùng.

Tầng cuối cùng đã bị dỡ hoàn toàn, trục bánh răng phía dưới cơ quan lộ ra trước mặt mọi người.

Lâm Chính cầm cờ lê sử dụng long lực qua lại giữa các máy móc, hoặc dỡ hoặc lắp, vô cùng bận rộn.

“Còn ngây ra đó làm gì, qua đây giúp một tay đi!”.

Advertisement

Lâm Chính hét lên.

Mấy người mới hoàn hồn, nhưng nghe Lâm Chính nói giúp một tay, ai cũng cười khổ.

“Lâm đại nhân… Chúng tôi… Chúng tôi không biết cơ quan thuật…”.

Thu Ngạn cẩn thận nói.

“Không biết không sao, tôi bảo mọi người làm thế nào thì mọi người làm thế đó”.

Advertisement

Lâm Chính vừa cố gắng vặn con ốc lớn bánh xe, vừa truyền long lực vào lỗ tròn trung tâm đinh ốc.

Lúc này anh đã toát đầy mồ hôi, hơi thở cũng gấp gáp.

“Mau lên, thời gian chúng ta không nhiều, mấy tầng phía sau tôi còn chưa lắp đặt bẫy. Nếu bọn họ qua được bàn cờ thì có thể chạy thẳng một đường lên đây, đến lúc đó chúng ta đều phải chết!”.

Lâm Chính hét lên.

Mặc dù anh đã cắn nuốt sức mạnh của toàn bộ long mạch lại cắn nuốt một nửa long mạch trong Nhất Tuyến Thiên, nhưng sức mạnh của long mạch vẫn chưa hoàn toàn hấp thu.

Bên ngoài không những có cao thủ tuyệt đỉnh như Long Tu, mà còn có người của Long tộc. Lâm Chính có mạnh đến mấy cũng không thể đối phó được nhiều người như vậy.

“Đại nhân, sao anh không đặt bẫy ở mấy tầng phía trước?”.

Một người Long tộc đầu hàng muốn sắp khóc, hỏi.

“Những cơ quan phía sau tăng cường hoặc cải thiện cơ quan không có ý nghĩa gì, cho dù chúng có tăng cường cải tạo cũng không kéo dài được bao nhiêu thời gian, hơn nữa còn lãng phí sức lực của tôi, chi bằng tôi cải tạo tăng cường cơ quan ở đây?”.

Lâm Chính đáp.

“Cơ quan ở đây cải tạo xong sẽ có uy lực thế nào?”.

Thu Ngạn vội hỏi.

Lâm Chính im lặng trong chốc lát, lắc đầu: “Tôi không biết”.

“Hả?”.

Tất cả mọi người đều tuyệt vọng.

Lâm Chính không biết? Vậy chẳng phải bây giờ chỉ là vùng vẫy trước lúc chết thôi sao.

“Tiêu rồi! Tiêu thật rồi!”.

“Nếu biết sớm anh ta không có át chủ bài thì sao tôi lại phản bội Long Tu đại nhân làm gì?”.

“Lần này phải làm sao đây? Chúng ta chết chắc rồi!”.



“Chúng ta phản bội Long tộc, người trong tộc sẽ không tha cho chúng ta!”.



Bọn họ khóc lóc, gần như suy sụp.



Thu Ngạn tái mặt, miệng run rẩy, không biết nên làm sao.



“Thế nào? Các người đầu hàng tôi còn hối hận?”.



Lâm Chính quay sang nhìn bọn họ, nhíu mày: “Ít nhất các người đã giữ được mạng, không phải sao?”.



“Giữ được mạng? Đại nhân, cơ quan cải tạo xong có thể giết được Long Tu không?”.



Thu Ngạn âm thầm cắn răng.



“Giết ông ta đương nhiên rất dễ”.



Lâm Chính lên tiếng.



“Cái gì?”.



Thu Ngạn sửng sốt, vội nói: “Nhưng… anh nói không biết uy lực sau khi cải tạo như thế nào mà?”.



“Đúng vậy, tôi không biết số cơ quan này được tăng cường sẽ có uy lực thế nào, bởi vì tôi không rõ chúng có thể đáng sợ đến mức nào!”.



Lâm Chính nói.



Nghe xong, những người hoảng loạn tuyệt vọng đều hết bàng hoàng, quay lại trố mắt nhìn anh…