Còn long mạch ở các nơi dưới lòng đất, long lực trong long mạch từ đâu ra?
Vô số câu hỏi tràn ngập trong đầu Lâm Chính.
Advertisement
Anh rất muốn biết đáp án, nhưng không ai có thể giải thích cho anh.
Anh nhìn vật lấp lánh ánh sáng đó, linh hồn cả người như bị hút tới.
Chẳng lâu sau, Lâm Chính đã đứng trước mặt long tâm.
Long tâm rất lớn, cao đến ba mét, trông như là mặt trời nhỏ màu trắng, nhưng khi đến gần nó, anh cảm thấy nó rất thật, bên trong không ngừng lan tỏa long lực ấm áp như gió xuân.
Advertisement
Số long lực này vận chuyển ra bên ngoài theo đường rãnh cơ quan xung quanh, khiến cho toàn bộ cơ quan trong Long Cung đều có thể vận hành.
“Đây không chỉ là long tâm, mà còn là nguồn động lực của toàn bộ Long Cung”.
Lâm Chính nói, vô thức đưa tay, chậm rãi vươn tới phía long tâm.
Ngay khi lòng bàn tay anh tiếp xúc với long tâm.
Ầm ầm ầm.
Một luồng sức mạnh quỷ dị đột nhiên truyền vào tay anh.
Sau đó, cơn đau vô tận dâng tràn.
“A!”.
Lâm Chính gào lên đau đớn, không ngừng lùi về sau, ngã xuống đất lăn lộn.
Cơn đau này không đến từ thân xác, mà là đến từ linh hồn.
Dường như linh hồn cả người bị xé ra, tinh thần sụp đổ, đại não như sắp bùng nổ.
Lâm Chính đã giỏi chịu đau hơn người bình thương, thế mà lúc này anh không thể kìm chế được…
Thu Ngạn thấy vậy vội vàng xông vào trong kéo Lâm Chính về, rời xa long tâm. Nhờ thế Lâm Chính mới đỡ hơn, cảm giác đau dữ dội như thủy triều dần dần lui đi.
Lâm Chính ngồi dưới đất thở hổn hển, cả người bị mồ hôi thấm ướt, sắc mặt tái mét…
“Lâm đại nhân, anh không sao chứ?”.
Thu Ngạn vội vàng hỏi.
“Tôi… Tôi không sao… Vừa rồi là sao? Vì sao… tôi lại khó chịu như vậy?”.
Lâm Chính nghiến răng, khàn giọng hỏi.
“Lâm đại nhân có điều không biết, long tâm là thánh vật của Long tộc chúng tôi, người thường không thể đụng vào. Nếu không sẽ bị vết thương của rồng phản phệ!”.
Thu Ngạn giải thích.
“Vết thương của rồng?”.
Lâm Chính ngạc nhiên: “Đó là gì?”.
“Đó là một cách tự bảo vệ của long tâm”.
Thu Ngạn nói: “Nghe nói con người chạm vào long tâm đều sẽ bị vết thương của rồng ăn mòn, cơ thể người phàm chịu đựng cơn đau nỗi đau mà thần long từng phải chịu. Loại cảm giác đau đó đều hơn người, càng đừng nói tới người phàm chúng ta. Đến nay, người Long tộc chúng tôi vẫn chưa có ai có thể chịu được cơn đau từ vết thương của rồng, càng đừng nói tới đại nhân”.
“Vậy có nghĩa ai không thể chịu được vết thương của rồng thì không thể chạm vào long tâm?”.
“Có thể dùng cách khác di chuyển, ví dụ như đặt nó trong vật thể nào đó, chúng ta di chuyển vật thể đó ở khoảng cách xa”.
Thu Ngạn nói.
“Nhưng giờ chúng ta đâu có thời gian làm chuyện này?”.
Lâm Chính lắc đầu, nhìn long tâm kia, nói: “Sức mạnh của long tâm không hề tầm thường, nếu có thể lợi dụng nó chắc chắn có thể ứng phó được nguy cơ trước mắt!”.
“Đại nhân, anh định…”.
“So với cái chết, chỉ chút đau đớn thì có là gì?”.
Lâm Chính nói, hít sâu một hơi, lại bước về phía long tâm.