Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5219: "Tôi liều mạng với anh!".



Long Tử đã bị chọc giận hoàn toàn.

Hắn phẫn nộ nhìn người của Long tộc ở bên dưới, khẽ gầm lên: "Nếu các ông đã không ngoan ngoãn phối hợp với tôi, thì để tôi tự ra tay lấy sức mạnh của các ông!".

Dứt lời, hắn gầm lên một tiếng, một luồng sức mạnh kỳ diệu bùng phát từ người hắn.

Trong chớp mắt, cả nội điện lại nồng nặc mùi máu tanh.

Pháp trận mới dừng lại tiếp tục vận hành.

"Có chuyện gì vậy?".

"Chẳng phải điểm trận đã bị chúng ta phá hoại rồi sao? Tại sao vẫn có thể vận hành được?".

Advertisement

"Anh... anh đã làm gì?".

Đám Long Kỳ vô cùng kinh ngạc.

"Tôi dùng long lực của mình cưỡng chế nối liền các điểm trận bị phá hoại để huy động pháp trận".

Long Tiếu nhìn ra manh mối, vội kêu lên: "Mọi người mau rời khỏi đây đi, nếu không đi sẽ bị anh ta hút cạn long lực và giết chết! Đi thôi, nhanh lên!".

Hắn vừa dứt lời, người của Long tộc như chim sợ cành cong, xông ra ngoài cửa.

Advertisement



"Ngăn bọn họ lại!".

Long Tử gầm lên.

Người của đội cận vệ nhao nhao xông tới ngăn cản.

"Lũ ngu xuẩn, hắn muốn diệt cả Long tộc, mà các cậu còn giúp hắn?".

"Lẽ nào các cậu muốn trở thành tòng phạm diệt tộc sao?".

"Các cậu có còn là người của Long tộc không?".

Người của Long tộc chỉ trích đội cận vệ.

Nhưng những người này sắc mặt lạnh tanh, chỉ giơ đồ đao lên, chém vào đám người một cách vô tình.

"Bọn họ đã bị Long Tử tẩy não rồi!".

Long Tiếu chứng kiến cảnh này với vẻ tuyệt vọng, khàn giọng nói: "Bọn họ chỉ trung thành với Long Tử chứ không phải Long tộc, trong lòng bọn họ, mọi quyết định của Long Tử đều là đúng đắn!".

"Nếu đã vậy thì chúng ta không cần khách sáo nữa! Các vị, giết những kẻ ăn cây táo rào cây sung này rồi chúng ta rời khỏi đây".

"Giết! Giết!".

Người của Long tộc bắt đầu phản kích.

Tuy các thành viên của đội cận vệ đều có thực lực mạng mẽ, nhưng số lượng không thể bằng cả Long tộc.

Bọn họ nhanh chóng bị đánh cho lùi lại.

Nhưng pháp trận đã phát động, sức mạnh của pháp trận cũng tác động lên người những người này.

"A!".

Một ông lão bị thương quá nặng, bỗng hét lên một tiếng thảm thiết, nặng nề ngã xuống pháp trận.

Máu thịt trên người ông ta lập tức bị pháp trận hút sạch, hóa thành một bộ xương trắng hếu đáng sợ, lập tức mất mạng.

Những người khác sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Dưới sự ngăn cản của đội cận vệ, càng ngày càng có nhiều người không chịu nổi sức mạnh pháp trận, ngã xuống và bị hút sạch máu thịt.

Ánh mắt Long Tiếu đầy tuyệt vọng.

Hắn rất muốn xông tới trợ giúp, nhưng hắn và Long Kỳ đã tiêu hao rất nhiều long lực để phá hoại pháp trận, không đủ để chống lại đội cận vệ.

Còn đội cận vệ thì ai nấy hung hãn không sợ chết, chặn luôn cánh cửa lại.

Mọi người muốn xông ra ngoài phải mất chút thời gian.



Mà chút thời gian này đủ để Long Tử hấp thu hầu hết mọi người.



"Ha ha ha! Tốt lắm! Tốt lắm! Tuy quá trình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng kết quả vẫn mĩ mãn!".



Ánh mắt Long Tử lộ vẻ hưng phấn, càng ngày càng điên cuồng.



"Tôi liều mạng với anh!".



Đúng lúc này, Long Tiếu bỗng gầm lên, rồi nhào về phía Long Tử.



"Hử?".



Ánh mắt Long Tử bình thản, vung tay lên.



Bốp!



Long Tiếu bay đi, nặng nề ngã vào pháp trận.



Sức mạnh pháp trận lập tức bao trùm lấy hắn.



Long Tiếu biến sắc, vội vàng lộn người thoát khỏi phạm vi bao trùm của pháp trận.



Nhưng dù là vậy, thì máu thịt phần lưng của hắn vẫn bị ăn mòn nhầy nhụa, thảm không nỡ nhìn.



"Giết người này trước cho tôi!".



Long Tử chỉ vào Long Tiếu, mặt không cảm xúc nói.