Ai ai cũng giật mình khiếp sợ, lập tức đứng bật dậy.
Ngay cả bác sĩ đang nằm trên bàn ngủ gà gật cũng ngẩng đầu, đây là một anh chàng trẻ tuổi tên là Mã Vũ. Là cháu Mã Hải, cũng khá thật thà, vừa tốt nghiệp học viện Y, Mã Hải biết y thuật của Lâm Chính rất siêu việt. Liền bảo cháu mình đến học viện Huyền Y Phái học hỏi thêm.
Y thuật của Mã Vũ rất tốt, cho dù vừa tốt nghiệp đại học nhưng cũng rất có tài trên phương diện y học lâm sàng.
Anh ta muốn tiếp tục học tiến sĩ, sau đó đến bệnh viện lớn trong thành phố thể hiện tài năng, trong tương lai tạo ra được danh tiếng trong nước và thậm chí là quốc tế.
Nhưng tất cả đều bị chú của anh ta Mã Hải hủy bỏ.
Sau khi Mã Hải biết Mã Vũ tốt nghiệp liền kéo anh ta đến đây, đưa vào học viện Huyền Y Phái này.
Cho dù Mã Vũ rất không muốn, thậm chí còn cãi nhau một trận với Mã Hải và người nhà họ Mã, nhưng tất cả đều vô dụng.
Dù sao nhà họ Mã do Mã Hải làm chủ, cả nhà họ Mã không thể phản bác quyết định của ông ta được.
Vậy nên thiếu niên thiên tài tinh thông Tây y bị đưa đến học viện Huyền Y Phái học hỏi ba tháng.
Trong ba tháng này, anh ta mỗi ngày đều bị ép làm quen với vô số loại thảo dược, học thuộc đủ loại thuốc cổ, học kiến thức lý luận Đông y.
Đầu anh ta sắp nổ tung rồi.
Thực ra anh ta không hề khinh Đông y, lúc trước anh ta còn cảm thấy Đông y rất đáng để học hỏi, cũng có thể đi theo.
Nhưng từ khi đến học viện Huyền Y Phái này đã được ba tháng, anh ta càng ngày càng tin họ đúng là một đám lừa đảo, anh ta phải học những thứ thật không thể tin nổi.
Đây là gì vậy?
Cái gì mà châm bạc châm hai cái là có thể trị cảm cúm.
Dược liệu gì mà nấu thành thuốc uống xong có thể khiến người sắp chết sống lại.
Quá kỳ lạ!
Đây là phim hay tiểu thuyết võ hiệp vậy?
Mã Vũ rất muốn xé tan quyển sách cổ Đông y toàn nói mấy thứ vớ vẩn này, sau đó ngẩng mặt lên trời hét lớn rồi rời khỏi đây.
Nhưng anh ta không dám.
Anh ta nghe nói. Học viện Huyền Y Phái này do thần y Lâm cũng chính là chủ tịch Lâm mở ra.
Còn về cái danh thần y Lâm này, anh ta vẫn cố gắng kiên nhẫn học, mặc dù mỗi buổi tối đều kể khổ với bạn học, nhưng học sinh trong nhóm đều dùng cái danh "Đông Tây y kết hợp" để nhạo báng anh ta.
Mã Vũ cứ nghĩ, cứ tiếp tục như vậy lúc nào mới có thể rời khỏi đây.
"Không được, lần này xong rồi, mình sẽ nói với chú, rời khỏi học viện Huyền Y Phái. Đi nước ngoài học lên"!
Mã Vũ thầm hạ quyết tâm, đứng lên đi về phía người phụ nữ kia.
Người phụ nữ lo lắng ôm đứa trẻ đi vào, đặt ở trên giường bệnh bên trong.
Mã Vũ và tình nguyện viên lập tức tiến lên quan sát.
Chỉ thấy đứa bé không khống chế được việc đi ngoài, trong miệng thỉnh thoảng nhai, nghiến răng hoặc nuốt, mắt mở to. Nhưng không thể nói chuyện, tứ chi không thể nhúc nhích.
Mã Vũ kiểm tra lại, sắc mặt nghiêm trọng.
"Cậu bé mắc bệnh tim?"
"Đúng vậy, con tôi số khổ mắc bệnh tim bẩm sinh. Mặc dù mấy năm nay vẫn cố gắng chống đỡ, nhưng không tránh được đợt thuốc giả lần này, những tên súc sinh đó đúng là trời đánh, còn nói thuốc gì đó là thuốc tốt có thể chữa tận gốc bệnh tim, con trai tôi uống hai liệu trình liền thành ra như này! Bác sĩ, cậu có thể cứu con trai tôi không, cầu xin cậu cứu nó…", người phụ nữ khóc lóc nói, sau đó quỳ xuống trước mặt Mã Vũ.
Đám Mã Vũ vội vàng đỡ cô ấy dậy.
"Chị yên tâm, tôi sẽ xử lý!", Mã Vũ an ủi nói, nhưng trong lòng cũng không chắc lắm.
Thực ra anh ta đứng trên góc độ Tây y để suy xét về bệnh tình của cậu bé.
Nhưng… đứa bé này rõ ràng không thể thoát được khỏi ảnh hưởng của di chứng do thuốc giả, đã trở thành người thực vật.
Người thực vật ư…
Về góc độ Tây y, hiện nay không có cách nào đánh thức người thực vật, chỉ có thể dựa vào ý chí của người bệnh thôi.
Nhưng đối tượng là một đứa bé, sao có thể dùng ý chí để nói được.
Hơn nữa nếu tiến hành điều dưỡng, cũng sẽ là một hành trình rất dài và đắt đỏ, dựa vào trạm cứu trợ này của anh ta sao có thể chữa trị được đây.
Mã Vũ do dự một lúc, không kìm được nhìn về phía cái bàn bên cạnh.
Bên trong có một hộp thuốc, bên trong hộp đựng thuốc do học viện Huyền Y Phái sản xuất, anh ta nhớ người của Huyền Y Phái từng dặn dò, gặp người bệnh như này, thì cho uống thuốc như này, sau đó dùng cách đặc biệt tiến hành mát xa, năm phút sau sẽ hồi phục.
Năm phút sao có thể chữa được.
Sao có thể chứ!
Mã Vũ không khỏi bật cười.
Anh ta có thể xác nhận đây là người thực vật.
Gọi một người thực vật dậy cần năm phút?
Câu này chỉ có lang băm mới có thể nói ra!
Tuy nhiên nụ cười này của Mã Vũ lại khiến mọi người bất mãn.
"Bác sĩ, cậu cười gì vậy?", người phụ nữ nhìn Mã Vũ, sững sờ hỏi.
"Á? Tôi…"
"Bác sĩ, người ta sắp thành người thực vật rồi mà cậu còn cười được à?"
"Lúc này rồi mà cậu còn cười được sao?"
"Anh… anh đúng là không có đạo đức nghề y!"
"Rốt cuộc cậu có lòng cảm thông hay không vậy? Lúc này rồi mà không cảm thấy buồn hả?"
Mấy tình nguyện viên này nổi giận, ai cũng chỉ vào Mã Vũ mà mắng.
Mã Vũ hoảng loạn, muốn bào chữa, nhưng không tìm được lý do thích hợp, trong tình huống cấp bách chỉ có thể vội vàng nói: "Tôi cười, tôi cười là vì… tôi cảm thấy đây không phải vấn đề lớn, tôi có thể chữa khỏi cho cậu bé!"
Vừa dứt lời, mọi người đều cảm thấy á khẩu.
Mà Mã Vũ vừa nói xong câu này cũng hối hận luôn.
Anh ta không tin mình có thể nói ra được chuyện này?
"Bác sĩ, cậu nói thật sao?", một tình nguyện viên cẩn thận hỏi.
"Đương… đương nhiên là thật…", Mã Vũ nuốt nước bọt nói.
"Vậy thì… thử thôi…", một tình nguyện viên khác nói.
Nhưng ánh mắt của mọi người lại lóe lên sự nghi ngờ.
Tim Mã Vũ đập thình thịch, nhưng lần này đã đâm lao thì phải theo lao, chỉ có thể lấy thuốc trong hộp kia cho đứa bé uống.