Giọng điệu của Tư Mã Trường Tâm đã quá rõ. Đây rõ ràng là đang hỏi nhưng đồng thời cũng là đang cảnh cáo. Thế nhưng Lâm Chính lại để tâm tới chắc?
“Đương nhiên là tôi chắc”, Lâm Chính đáp lại không chút do dự. Anh tỏ ra khinh thường lời cảnh cáo của Tư Mã Trường Tâm.
“Thú vị, thú vị lắm!”
Tư Mã Trường Tâm vỗ tay, mỉm cười nói: “Thần y Lâm. Cơ hội tới với đại hội, tôi đã bày ra trước mắt cậu rồi. Vậy mà cậu lại không thèm. Đúng là đáng tiếc. Có biết bao nhiêu người sứt đầu mẻ trán muốn vào được đại hội mà không thể. Dù chỉ là vào mở mang tầm mắt. Vậy mà cậu lại để vuột mất khỏi tầm tay. Thật khiến người khác thất vọng. Xem ra cậu cũng không phải là người thông minh lắm nhỉ”.
“Thưa thầy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Thầy cân nhắc thêm xem. Đây là cơ hội ngàn năm có một đấy”, Tần Bách Tùng cũng không nhịn được nữa, vội bước lên khuyên bảo.
Thế nhưng lời khuyên của ông ta nào có tác dụng gì, ngược lại Lâm Chính càng đanh mặt hơn. Tần Bách Tùng rụt cổ, không dám lên tiếng nữa.
“Tôi đã có cách tới đại hội rồi. Các người không phải lấy những thứ này ra dụ dỗ tôi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Dụ dỗ sao? Cậu dùng từ hay lắm! Vậy thì thần y Lâm, đến cả việc dụ dỗ tôi cũng dùng rồi đấy. Cậu cảm thấy giờ tôi nên uy hiếp luôn không?”, Tư Mã Trường Tâm hỏi lại một lần nữa. Đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo.
Câu này có ý là gì thì chắc ai cũng rõ. Tư Mã Trường Tâm có thể đại diện cho cả nhà họ Tư Mã. Nếu như thần y Lâm từ chối thì đồng nghĩa với việc đắc tội với cả nhà Tư Mã. Trong nước này, chắc chẳng có ai dám đắc tội với một thế lực tầm cỡ như vậy.
Tư Mã Trường Tâm cũng cảm thấy phàm là người thông minh thì đều sẽ nể mặt ông ta. Chỉ đáng tiếc, hôm nay chắc là ông ta sẽ thất vọng lắm.
Lâm Chính chỉ nhìn chăm chăm Tư Mã Trường Tâm và hỏi ngược lại bằng vẻ vô cảm: “Ông dụ dỗ tôi không thành giờ uy hiếp sao? Ông dựa vào cái gì thế?”
“Dựa vào bốn từ gia tộc Tư Mã có đủ không?”, Tư Mã Trường Tâm hỏi lại.
“E là không đủ rồi”, Lâm Chính thẳng thừng đáp lại.
“Mày nói cái gì? Đồ chết tiệt này. Mày thử nói lại xem”, gã tài xế tức giận, chỉ tay thẳng mặt Lâm Chính.
“Quá khoa trương!”
“Mày là cái thá gì?”
“Cậu có tin hôm nay tôi khiến cậu khỏi bước ra khỏi đây được không?”
Đám người mặc đồ đen đứng sau Tư Mã Trường Tâm cũng bắt đầu chửi rủa. Bọn chúng đều là người của nhà Tư Mã, kiêu căng hợm hĩnh nên đương nhiên không thể chịu được thái độ của Lâm Chính.
Thế nhưng Tư Mã Trường Tâm thì lại không hề tức giận. Ông ta chỉ bật cười, tiếp tục gật đầu: “Khá lắm! Khá lắm! Thần y Lâm đúng là thần y Lâm! Quả nhiên khác người thường! Khâm phục!”
Lâm Chính không nói gì. Tư Mã Trường Tâm bụm miệng ho hai tiếng rồi đứng dậy. Gã tài xế vội vàng đỡ ông ta.
“Thần y Lâm đã không muốn chữa bệnh thì tôi đành phải tạm biệt thôi. Có điều thần y Lâm này, có những quyết định cậu nên cân nhắc đến hậu quả của nó. Nếu chỉ là quyết định được đưa ra trong lúc kích động hoặc tức giận thì…có thể sẽ khiến cậu hối hận cả đời đấy”, Tư Mã Trương Tâm lên tiếng trong dáng vẻ của một trưởng bối đang dạy bảo tiểu bối. Sau đó ông ta quay người rời đi.
“Thằng chó má. Mày đợi nhà Tư Mã báo thù đi. Tới khi đó bọn tao sẽ bắt mày quỳ xuống dập đầu trước chủ nhân để xin tha”, gã tài xế tức giận trừng mắt.
“Thưa thầy, chuyện này…”
Tần Bách Tùng cuống cả lên, định giữ Tư Mã Trường Tâm lại nhưng lại cảm thấy không ổn nên cũng không biết phải làm sao. Ông ta nào ngờ sự việc lại thành ra thế này. Tư cách tham gia đại hội chưa giành được, hơn nữa còn đắc tội với nhà Tư Mã.
Giờ phải làm sao đây. Tần Bách Tùng không khác gì con kiến chạy trong chảo nóng, cuống quýt cả lên. Thế nhưng…lúc Tư Mã Trường Tâm đang định rời đi thì Lâm Chính lại lên tiếng.
“Đứng lại!”, hai từ đơn giản vang lên rành rọt.
Từ Mã Trường Tâm lập tức dừng bước. Ông ta mỉm cười, quay lại nhìn Lâm Chính và nói: “Tôi đã nói thần y Lâm là người hiểu chuyện mà. Cậu có được thành tựu như vậy thì sao có thể là người bồng bột được chứ. Thần y Lâm chúng ta mau bắt đầu thôi. Tôi hi vọng cậu có thể nhanh chóng chữa trị cho tôi”.
“Hừ, còn được coi là biết điều đôi chút”, gã tài xế hừ giọng.
Rõ ràng là đám đông tưởng rằng Lâm Chính đã thỏa hiệp. Thế nhưng Lâm Chính chẳng thèm quay qua nhìn, chỉ lên tiếng: “Tôi nói sẽ chữa bệnh cho ông khi nào thế?”
Nụ cười trên khuôn mặt Tư Mã Trường Tâm tắt ngấm.
“Ý của thần y Lâm là gì?”, ông ta nheo mắt hỏi.
“Tôi chỉ muốn nói…ai cho các người đi vậy?”
Dứt lời, bầu không khí dường như trở nên đặc quánh. Đến cả nhiệt độ cũng giảm xuống nhiều. Tần Bách Tùng há hốc miệng, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Lâm Chính đứng dậy, quay người lại nhìn chăm chăm Tư Mã Trường Tâm với đôi mắt u ám.
Cuối cùng thì Tư Mã Trường Tâm cũng cảm nhận được sự việc có gì đó sai sai.
“Thần y Lâm, cậu nói cái gì?”, ông ta đanh giọng.
Thế nhưng Lâm Chính không hề trả lời mà chỉ sải bước đi tới trước mặt Tư Mã Trường Tâm. Đám người mặc áo đen thấy vậy thì lao tới đứng trước mặt ông ta.
“Đứng lại!”
Một kẻ mặc đồ đen quát lên. Lâm Chính dường như không nghe thấy.
“Thần y Lâm, cậu định làm gì? Lập tức dừng lại, nếu không đừng trách sao tôi không khách khí”, Tư Mã Trường Tâm quát lên.
Thế nhưng tiếng nói của ông ta cũng chẳng thể nào ngăn được bước chân của anh. Cuối cùng Tư Mã Trường Tâm không nói nữa, chỉ phất tay.
Vụt vụt…
Đám người mặc đồ đen lập tức rút súng ra, nhắm thẳng vào Lâm Chính. Nòng súng đen ngòm trông thật đáng sợ.
“Ông Tư Mã, ông định làm gì vậy? Ông…dám hại thầy? Tôi sẽ không tha cho ông”, Tần Bách Tùng lập tức chặn ngay trước mặt Lâm Chính. Da đầu ông ta tê dại. Mọi chuyện vốn đang tốt đẹp, sao giờ lại thành ra như thế này chứ…
“Ông Tần, ông đừng trách tôi. Tôi đã cảnh cáo thần y Lâm rồi nhưng cậu ta không chịu dừng”, Tư Mã Trường Tâm hừ giọng: “Cậu ta còn tiến lại thì bắn vỡ đầu gối cậu ta cho tôi”.
“Rõ”.
Đám người mặc đồ đen hô lên. Tất cả đều nhìn chăm chăm Lâm Chính. Tay đặt sẵn lên cò súng. Bỗng một giây sau.
Cạch.
Cánh cửa phòng được đẩy ra. Sau đó một đám người lao vào. Tất cả đều giật mình.
“Ai dám tới Huyền Y Phái làm loạn thế?”, tiếng gầm vang lên.