Đội trưởng đội Diêm Vệ lập tức nhận ra điều gì đó kỳ lạ, trên mặt lộ rõ vẻ kinh hãi, thấp giọng hét lên: “Hắn đã dùng sức mạnh Chân Long làm vật dẫn để kích phát dị hoả! Đây chính là dị hoả Chân Long!"
"Cái gì? Dị hoả Chân Long?"
Da đầu mọi người tê dại, vẻ mặt kinh ngạc.
Lâm Chính mái tóc trắng như cước, toàn thân được bao bọc trong ngọn lửa trắng, đôi mắt cũng bị ngọn lửa bao phủ, trông giống như một con quỷ lửa vô cùng đáng sợ.
Lúc này Lâm Chính giống như một vị thần ma đang bị thiêu đốt dưới ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng trắng. Ngọn lửa do các Diêm Vệ xung quanh phóng ra không thể địch lại uy lực của dị hoả Chân Long.
Mọi thứ xung quanh anh bắt đầu tan chảy.
Ngay cả mặt đất cũng biến thành dung nham, không có ngọn lửa nào được thổi bùng lên nhưng mọi thứ đã bắt đầu tan chảy.
Gia Cát Xuyên cũng bị ép lùi lại, không thể lại gần Lâm Chính.
Nhưng anh ta hiểu hậu quả sẽ nghiêm trọng ra sao nếu chuyện này tiếp tục.
"Lâm thần y, dừng lại! Làm ơn dừng lại!"
Gia Cát Xuyên vội vã hét lên rất lớn.
Nhưng Lâm Chính lại thờ ơ.
Anh chỉ giơ tay lên và quơ về phía một Diêm Vệ ở gần nhất.
“Rút lui! Rút lui!"
Đội trưởng đội Diêm Vệ gầm lên.
Nhưng đã quá trễ rồi.
Diêm Vệ kia điên cuồng lùi về phía sau.
Nhưng ngay khi hắn ta vừa bỏ chạy, hai sợi xích được tạo thành từ ngọn lửa màu trắng lập tức quấn lấy hai chân hắn ta khiến đôi chân lập tức bị nung chảy.
Diêm Vệ kia lập tức ngã xuống đất.
Khi hắn ta lồm cồm bò dậy, Lâm Chính đã đi tới trước mặt và đưa tay bóp cổ hắn.
Những Diêm Vệ xung quanh có thể nhìn thấy rõ ràng đồng đội của mình đang nhanh chóng tan chảy trong tay Lâm Chính!
Đây đường đường là Diêm Vệ cơ mà!
Bọn họ là các cao thủ nguyên tố Hoả được Hội trưởng đích thân bồi dưỡng.
Nhưng bọn họ… lại bị tan chảy bởi một ngọn lửa có nhiệt độ cao khủng khiếp!
Người khác nghe cũng khó mà tin chuyện này!
Diêm Vệ kia thậm chí không thể phát ra một tiếng kêu thì đã hoàn toàn biến thành tro bụi, biến mất trong tay Lâm Chính.
Những Diêm Vệ khác vẻ mặt kinh hãi, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy ngọn lửa quái dị và đáng sợ như vậy, cũng không nghĩ tới có một ngày mình sẽ bị chính lửa thiêu chết.
Đám Diêm Vệ kia không dám do dự thêm một giây nào nữa mà lập tức bỏ chạy.
Nhưng Lâm Chính tuyệt đối không để cho bọn họ có cơ hội trốn thoát!
Ngọn lửa trắng đáng sợ lan dọc theo mặt đất đang tan chảy lao ra tứ phía, trực tiếp biến thành bốn bức tường lửa, bao vây tất cả đám Diêm Vệ.
Giống như lúc trước đám người này bao vây Lâm Chính.
Đội Diêm Vệ lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng.
"Gia Cát Xuyên đại nhân!"
Đội trưởng đội Diêm Vệ lúc này chẳng còn cách nào ngoài cầu cứu Gia Cát Xuyên đang đứng ngoài vòng vây giúp đỡ.
Gia Cát Xuyên nghiến răng, trầm giọng quát: "Lâm thần y, sự tình đã đến nước này, cậu cũng đừng trách tôi!"
Sau đó, anh ta huy động sức mạnh, nhảy vọt lên không trung, quyết định ngăn cản Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính tựa hồ đã đoán trước được hành động của Gia Cát Xuyên. Anh đột nhiên giơ tay, từ xa tóm lấy Gia Cát Xuyên.
Vù vù vù...
Một quả cầu trắng như tuyết xuất hiện ở khoảng không trước mặt Gia Cát Xuyên.
Gia Cát Xuyên giật mình, chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng rút lui.
Bùm!
Quả cầu nổ tung.
Một vòng lửa bùng lên xua đuổi Gia Cát Xuyên.
"Sức mạnh này... Lâm thần y, cậu điên thật rồi! Chẳng lẽ cậu thực sự đang đốt thọ nguyên của mình à?"
Gia Cát Xuyên không thể tin được.
Sức mạnh mà Lâm Chính phát huy lúc này thật đáng sợ.
Thậm chí, anh còn cưỡng ép, tự đốt cháy thọ nguyên của mình để tăng sức mạnh nhằm ngăn cản Gia Cát Xuyên can thiệp.
"Gia Cát Xuyên, tôi đã nói rồi. Những kẻ vô cớ giết hại người vô tội này hôm nay nhất định phải chết ở đây".
"Cả gia đình sáu người vô tội đó vì tôi mà chết, tôi mất đi một ít tuổi thọ thì ăn thua gì?"