Lâm Chính thì không hề cảm thấy bất ngờ. Anh đã sớm nhận ra. Muốn dựa vào một người mà có thể hiểu được về Long Cung là điều không thể.
Cho dù việc thoát qua các cửa ải của mỗi tầng lầu không khó, không nguy hiểm tới tính mạng nhưng trong khoảng thời gian có hạn thì cả Diệp Viêm cũng không chắc làm được.
Vì vậy hắn cần có một nhóm lao động. Giờ những người này chính là nguồn lao động. Dù là đám người Kỳ Thanh Bạch thì cũng đều bị hắn coi là công cụ để sử dụng thôi.
“Tôi sẽ đưa mọi người tới tầng lầu cao hơn, cũng sế để mọi người thu hoạch được lợi lạc nhưng với điều kiện mọi người phải nghe lời của tôi”, Diệp Viêm điềm đạm nói.
Gống như trước đó bắt chúng tôi đi liều chết chứ gì?”, Mị Mộng nghỉ ngờ nhìn hắn.
“Nếu cần thiết thì đúng là các người có thể chết”, Diệp Viêm thản nhiên nói.
“Vậy thì khác gì với chiến đấu với anh chứ?”, Lang Gia tức giận nói.
“Đương nhiên là có sự khác nhau”.
Hắn lắc đầu: “Đấu với các cơ quan, mọi người còn có cơ hội chiến thắng, còn đấu nhau với tôi thì các người chết chắc. Đường sống không còn đâu, vậy thì đương nhiên có sự khác nhau rồi”.
Lang Gia nín thở, siết chặt nắm đấm.
Giọng nói của hắn quá ngông cuồng. Nhưng hắn có quyền ngông như thế.
Lúc này Diệp Viêm rút ra Cốt Kiếm, đi tới vị trí trung tâm, khẽ vung tay rồi cắn ngón tay còn lại, máu tươi xối ra. Hắn lấy tay làm bút, lấy máu làm mực, dùng sức mạnh phi thăng múa trong không gian.
Máu tươi vung ra, một bức hình bằng máu cũng xuất hiện. Đám đông ngước nhìn. Sau khi bức họa được hình thành thì tập trung kiếm xương ở bên trong.
Diệp Viêm đâm kiếm tới. Cốt Kiếm đâm vào mặt đất ngập ba phân.
Cả mặt đất rung chuyển, vô số đường nứt lan rộng ra Một lúc sau cả hiện trường có dấu hiệu sụp đổ.
Đám đông sợ hãi, không biết phải làm sao. Chỉ thấy nhiều vị trí đổ nát, rồi một đài ngọc bằng thủy tinh nổi lên.
Diệp Viêm ý thức được điều gì đó cũng nhảy lên theo: “Đều lên cả đi”, hắn nói.
Đám đông không dám chân chừ, vội nhảy lên đài ngọc.
“Diệp đại ca, kiếm của tôi...” Ám Minh Nguyệt ánh mắt đanh lại
Nhưng Diệp Viêm không buồn quan tâm. Ám Minh Nguyệt tức lắm nhưng không làm gì được.
Tính cách của Diệp Viêm quá hung bạo. Nếu như: muốn lấy lại Tuyệt Thế Tà Kiếm thì có khi hai bên sẽ xảy ra xung đột.
Giờ hẳn ta cần lợi dụng những người này để có thể đối phó được với những tình huống sắp tới, thế nên sẽ không đáp ứng nhu cầu của Ám Minh Nguyệt được.
Cứ thế một hồi lâu, mới có ánh sáng hiện ra. Cuối cùng đài ngọc cũng dừng lại.
Cạch...
Âm thanh vang lên.
Đám đông ngước nhìn và hô vang...Bởi vì thứ mà họ nhìn thấy trước mặt là một kho báu cực lớn...