Nghe Lâm Chính nói vậy, Thương Lan Võ Thần không đáp lại, sức mạnh phi thăng đang dâng trào khắp. cơ thể dần dần tiêu tan.
Ông ta oán hận trừng mắt nhìn Lâm Chính, chỉ muốn băm anh ra làm trăm mảnh.
Nhưng tu vi của Lâm Chính không tâm thường, cộng thêm sự trợ giúp của Tà Kiếm, nếu anh thật sự muốn chạy, ngay cả Thương Lan Võ Thần cũng không giữ được.
Một khi người này trốn khỏi Long Tâm Thành, gia nhập dưới trướng Ám Thiên Võ Thần, Ám Thiên Võ Thần
sẽ như hổ mọc thêm cánh.
Đến lúc đó, dù ông ta có hợp tác với Thái Thiên Võ Thần, cũng chưa chắc làm gì được đối phương.
Hiện trường yên tĩnh không tiếng động.
'Thương Lan Võ Thần từ từ nhắm mắt, như đang suy nghĩ gì đó.
Một lúc sau.
“Người đâu! Đưa tên súc sinh kia đến đây!” “Vâng!”
Một tên người hầu phủ Thương Lan chạy đi.
Lâm Chính thấy vậy, sự căng thẳng trong lòng cũng thả lỏng đôi chút.
Một lúc sau, hai tên người hầu phủ Thương Lan khiêng theo cáng đến.
Lâm Chính ngước mắt nhìn, hơi thở run rẩy.
Chỉ thấy trên cáng là một khối thịt đang vặn vẹo.
Đó là Thương Lan Phúc!
'Tay chân anh ta bị chém, mắt bị móc, mũi bị gọt, tai bị cắt, thậm chí đến cả lưỡi cũng bị rút ra, khắp người anh ta không có khối thịt nào nguyên vẹn, cả người bị đâm đầy châm bạc.
Một lọ thuốc đặt bên cạnh anh ta, có ống nối từ cổ họng đến lọ thuốc.
Rõ ràng, Thương Lan Phúc phải dựa vào chất lỏng trong lọ thuốc này để duy trì sự sống.
Bằng không, anh ta đã chết từ lâu rồi.
'Trong lòng Lâm Chính lập tức dâng lên cơn giận ngút trời. Tà Kiếm như cảm nhận được tức giận từ anh, nó điên cuồng rung lên, tà khí toát ra từ thanh kiếm.
Xung quanh người trong tộc Thương Lan chợt trở nên vô cùng lo lắng, tất cả đồng loạt lui về sau, rút kiếm, căng thẳng đứng nhìn.
Thương Lan Võ Thần cũng nhìn chằm chằm, lần nữa thúc giục sức mạnh phi thăng.
Nhưng cũng may Lâm Chính đã khống chế được cảm xúc của mình.
Anh tra Tà Kiếm vào vỏ, mặt không cảm xúc nói: “Tuy Thương Lan Phúc là con riêng, nhưng vẫn là con trai ông, trong người chảy dòng máu của ông, sao ông có thể đối xử với anh ta như vậy?”
“Nó nối giáo cho giặc, giết hại anh trai, tôi không giết nó đã là nhân từ rồi!”
Thương Lan Võ Thần khinh thường đáp.
“Không giết anh ta?”
Lâm Chính nhìn Thương Lan Phúc, khàn giọng nói: “Anh ta bị ông tra tấn như vậy, ông giết anh ta, mới gọi là nhân từ!"
“Sao nào? Thằng nhóc cậu muốn xen vào chuyện nhà tôi à?”
“Đây không phải chuyện nhà ông!”
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Thương Lan Phúc là đồ đệ của tôi! Ông tra tấn đồ đệ tôi thành ra như vậy, chẳng lẽ tôi phải nhắm mắt làm ngơ sao?”
“Vậy cậu muốn thế nào? Trả thù cho đồ đệ của mình ư?”
'Thương Lan Võ Thần hầm hừ.
“Ông nghĩ tôi không làm được sao?”
Trong mắt Lâm Chính lộ ra sát khí, lạnh lùng nói.
'Thương Lan Võ Thần trầm mặc một lát, xua tay nói: "Được rồi, việc đã đến nước này, không thay đổi được, nếu cậu muốn đánh, tôi có thể tiếp cậu bất cứ lúc nào, còn nếu cậu có ý kiến khác, hãy thu lại thái độ của cậu đi, chưa chắc tôi đã sợ cậu đâu!”
Dứt lời, người của phủ Thương Lan đều cảm thấy khó tin.
Thương Lan Võ Thần có ý gì? Ông ta... sợ à? Mọi người ngơ ngác.
Chàng trai trẻ này không chỉ đe dọa Võ Thần, anh ta còn ép Võ Thần phải nhượng bộ...
Nghịch thiên!
Kinh động trời đất!
Chấn động trời đất!
Hai mắt mọi người mở to nhìn Lâm Chính, giờ phút này, Lâm Chính là người duy nhất trong lịch sử!
Nhưng Lâm Chính cứng rắn, dám nói như vậy là bởi vì anh đoán được tính cách của Thương Lan Võ Thần. 'Thương Lan Võ Thần lý trí hơn Thái Thiên Võ Thần.
Nếu đổi thành Thái Thiên Võ Thần thì đã không nói nhảm với Lâm Chính từ lâu rồi, giết rồi nói sau.
Lúc này mục tiêu quan trọng nhất của Thương Lan Võ Thần là tiêu diệt Ám Thiên Võ Thần.
'Trận chiến Võ Thần lần trước, ông ta đã trở mặt hoàn toàn với Ám Thiên Võ Thần, nếu không loại bỏ đối
phương thì ông ta sẽ mất ăn mất ngủ.
Để ngăn Lâm Chính đầu quân cho Ám Thiên Võ Thần, Thương Lan Võ Thần đành nhẫn nhịn.
“Ông là Võ Thần, chắc hẳn có rất nhiều linh đan diệu dược, đồ đệ tôi bị thương nặng như vậy, đều do ông gây ra, bồi thường một ít thuốc tốt thì không phải vấn đề gì quá đáng chứ?”
Lâm Chính nói.
“Được!”
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng hét lên.
“Lát nữa bảo người mang đến tòa nhà treo thưởng!”
Lâm Chính bước đến, dùng Hồng Mông Long Châm, ổn định vết thương của Thương Lan Phúc, sau đó ôm lấy anh ta, bước ra khỏi phủ Thương Lan.
Người của tộc Thương Lan tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể làm gì được.
“À, Thương Lan Võ Thần đại nhân, tôi còn có chuyện phải nói cho ông biết!”
Lúc này Lâm Chính như nghĩ đến điều gì đó, nghiêng người nói.
“Chuyện gì?”
'Thương Lan Võ Thần nặng nề nói.
“Thật ra thiên phú của Thương Lan Phúc không hề kém so với Thương Lan Thiên Tuyệt, tuy ông có thực lực. cao cường, nhưng mắt nhìn thật sự quá tệ”.
Lâm Chính bình tĩnh nói rồi nghênh ngang rời đi.
“Khốn nạn!”
“Lẽ nào lại như vậy!”
“Dám xúc phạm Võ Thần của chúng ta?”
Người của tộc Thương Lan tức giận lao ra khỏi cửa, muốn tìm Lâm Chính tính sổ.
“Tất cả quay về cho tôi!”
Thương Lan Võ Thần gầm lên.
Mọi người dừng lại.
“Chuyện hôm nay không được truyền ra ngoài, biết chưa?”
“Vâng, thưa gia chủ!”
Mọi người rối rít ôm quyền.
Thương Lan Võ Thần khẽ nói: “Cậu ta có thù không đội trời chung với Diệp Viêm, theo lý mà nói, sẽ không dễ dàng đi đầu hàng Ám Thiên Võ Thần, để bọn họ lợi dụng!”
“Có cần báo cho Thái Thiên đại nhân biết không?”
“Không cần”.
Thương Lan Võ Thần suy nghĩ rồi khàn giọng nói: “Không được phép nói cho ai biết những chuyện liên quan đến cậu ta, tôi phải lợi dụng thằng nhóc họ Lâm này đã"