"Lâm đại nhân biết người của thế gia Huyết Đao. sao?".
Đào Thành đi cùng Lâm Chính không nhịn được hỏi.
"Lúc ở Long Cung tôi có quen biết cô chủ Mị Mộng của thế gia Huyết Đao, cô ấy từng giúp tôi, cũng coi như có chút giao tình".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Vậy sao?".
Đào Thành nhíu chặt mày.
"Sao thế? Cô Mị Mộng vẫn ổn chứ?".
Lâm Chính chợt nhận ra gì đó, không khỏi lên tiếng.
"Không được ổn lắm".
Đào Thành lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Bà tổ Huyết Đao của thế gia Huyết Đao bị ép tham gia trận chiến Võ Thần, kết quả bị Ám Thiên Võ Thần đánh trọng thương, tính mạng nguy cấp, càng ngày càng tệ. Tuy thế gia Huyết Đao đã giấu chuyện bà tổ Huyết Đao bị thương nặng, nhưng giấy không gói được lửa, cuối cùng tin tức vẫn lan ra ngoài. Kẻ thù của thế gia Huyết Đao và những người nhòm ngó đến thế gia Huyết Đao liền nhân cơ hội này ra tay".
"Thời gian này, thế gia Huyết Đao có thể nói là gà bay chó sủa, không lúc nào yên ổn".
Đào Thành nói đến đây, thở dài thườn thượt.
"Có chuyện như vậy sao?".
Lâm Chính ngạc nhiên.
"Nếu không tại sao người của thế gia Huyết Đao lại chạy đến tòa nhà treo thưởng của tôi để chữa trị chứ? Là do phòng chữa trị của bọn họ đã chật cứng rồi, không còn chỗ cho người bị thương, nên đưa đến đây".
Lâm Chính trầm ngâm một lát rồi nhỏ giọng nói: "Tôi đến thế gia Huyết Đao một chuyến xem sao".
"Cậu Lâm, cậu đừng can dự vào, những thế lực ra tay với thế gia Huyết Đao đều không hề đơn giản! Nghe nói nửa năm trước cô Mị Mộng định ra ngoài tìm thuốc chữa trị cho bà tổ Huyết Đao, nhưng vừa ra khỏi Long 'Tâm Thành đã bị kẻ thù bao vây chặn đường, ép phải quay lại. Thế gia Huyết Đao hết đường cứu rồi! Nếu cậu nhúng tay vào thì chỉ rước họa vào thân thôi!".
Đào Thành vội khuyên.
"Lâm Chính tôi là người ân oán rõ ràng, cô Mị Mộng từng giúp tôi thì chính là bạn của tôi, thấy bạn bè gặp nạn mà không cứu thì không phải là Lâm Chính".
Lâm Chính mỉm cười: 'Huống hồ, tôi chỉ đến xem thương thế của bà tổ Huyết Đao thế nào, nếu chữa được thì tôi chữa giúp. Nếu vết thương của bà ấy được chữa khỏi thì chẳng phải mọi vấn đề đều được giải quyết sao?".
"Y thuật của cậu Lâm quả thực khiến người ta bất ngờ, e rằng cả long mạch dưới lòng đất cũng chỉ có Dược Thánh mới so được. Cậu có thể đến đó, nhưng tôi thì vẫn khuyên cậu đừng mạo hiểm".
"Yên tâm đi, tôi đi một lát rồi về".
Lâm Chính mỉm cười, dặn dò Ngự Bích Hồng và Ngư Nhi mấy câu, rồi vội vã rời khỏi tòa nhà treo thưởng, đến thế gia Huyết Đao.
Thế gia Huyết Đao.
Nơi nào cũng đổ nát thê lương.
Nơi nào cũng là cảnh tượng thê thảm.
Những con đường xung quanh thế gia đã trống trơn.
Người dân vốn sống quanh đây cũng đã chuyển đi.
Hơn nữa, người của Long Tâm Thành đều có ý tránh xa nơi này.
Hiển nhiên bọn họ đều biết tình cảnh mà thế gia Huyết Đao phải đối mặt hiện giờ.
Trong thế gia, nơi nào cũng có người bị thương. Mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.
Tiếng rên xiết và kêu la đau đớn vang lên không ngớt.
Mị Mộng cầm một lưỡi đao còn dính máu tươi đi qua những người bị thương này, sắc mặt vô cùng tức. giận và đau khổ.
Những người này đều là tộc nhân của cô ta.
Cô ta không ngờ thế gia Huyết Đao danh chấn Long Tâm Thành lại có một ngày chật vật khốn khổ như vậy.
"Cô chủ, các quản sự mời cô đến sảnh chính nghị sự".
Một người hầu nhanh chân đi tới, giọng nói khô khốc.
"Tôi biết rồi".
Mị Mộng tiến vào, hành lễ chào hỏi từng người một. Cô ta cảm thấy hơi kỳ lạ.
Chuyện này là sao vậy?
Tại sao những thành viên cốt cán của thế gia Huyết Đao đều có mặt ở đây?