Ông ta đã dùng giọng điệu của người chấp chưởng thế gia Huyết Đao.
Nhưng dù là vậy, những người của thế gia Huyết Đao. đang có mặt vẫn chẳng thèm đếm xỉa.
Mị Ngạo dường như ngừng thở. Mị Cường cũng ngây ra.
Tại sao những người này lại đột nhiên không chịu nghe lệnh?
“Mị Kiệt! Không nghe thấy lời bác cả nói sao? Còn không mau làm theo?”.
Mị Cường gào lên với con trai mình, định bắt anh ta khuất phục.
Nhưng chàng trai tên Mị Kiệt lại lắc đầu, trầm giọng đáp: “Bố, nói thật thì con không thể chấp nhận việc mọi người hi sinh chị Mộng Nhi để cứu gia tộc, nhưng đây là vì tính mạng của tất cả tộc nhân, cho dù trong lòng con cực kỳ không cam tâm tình nguyện thì cũng không có tư cách để nói gì. Nhưng không những chị Mộng Nhi không đồng ý, mà bạn chị ấy cũng đã đứng ra phản đối. Nếu lúc này con còn đuổi bạn của chị ấy đi thì con còn là con người sao?”.
“Thằng nhãi này! Mày làm phản đấy à? Ngay cả lời bố mày nói mà mày cũng dám cãi? Mày đang dạy dỗ tao đấy à?”.
Mị Cường nổi trận lôi đình, xắn ống tay áo lên định dạy dỗ con trai mình.
“Đủ rồi”.
Lệnh Hồ Kiêu bỗng quát.
'Toàn thân Mị Cường run lên, sau đó vội cười nói: “Kiêu đại nhân, thực sự rất xin lỗi, là tôi không dạy dỗ con trai cẩn thận!”.
“Nếu ông không dạy được thì để người của thế gia Lệnh Hồ chúng tôi dạy cho!".
Lệnh Hồ Kiêu lạnh lùng hừ một tiếng.
Mị Cường biến sắc.
“Nói đi, các cậu không chịu đuổi người này đi là muốn ủng hộ cậu ta, không muốn gả cô chủ của các cậu vào thế gia Lệnh Hồ chúng tôi sao?”.
Lệnh Hồ Kiêu nhìn những người của thế gia Huyết Đao đang có mặt, nheo mắt hỏi.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau. Có người cúi đầu, im lặng không nói gì.
Nhưng cũng có người ngẩng đầu lên, kích động nói.
“Đúng vậy thì sao nào?”.
“Lệnh Hồ Thắng là quái vật như thế nào cả long mạch dưới lòng đất đều biết, sao chúng tôi có thể để cô chủ bị loại quái vật đó chà đạp chứ?”.
“Tôi không sợ chết, nhưng tôi không muốn trở thành tội nhân của gia tộc, thế nên tôi không cho phép các ông đưa cô chủ đi!”.
Ngày càng nhiều người lên tiếng.
Ngay cả những người ở ngoài sảnh cũng sục sôi căm phẫn kêu lên.
Đám Mị Cường, Mị Ngạo, Mị Diễm đều ngây người ra.
Lâm Chính gật đầu.
Xem ra thế gia Huyết Đao cũng không hẳn toàn là những kẻ không ra gì.
Nhưng điều này lại khiến Mị Mộng cuống lên. “Câm miệng, tất cả câm miệng!”.
Mị Mộng khổ sở hét lên, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt.
“Cô chủ...”
Mọi người đều nhìn cô ta.
“Kiêu đại nhân, xin ông đừng trách, tôi sẽ theo ông về, mong ông đừng chấp bọn hợ”.
Mị Mộng cần chặt răng, đau khổ nói. “Cô Mị Mộng, sao cô phải khổ như vậy chứ?”. Lâm Chính nhíu mày hỏi.
Mị Mộng cúi đầu, mỉm cười chua chát: “Tôi vốn không đồng ý, nhưng thấy tộc nhân như vậy, tôi bỗng cảm thấy được an ủi rất nhiều. thế gia Huyết Đao không phải đối thủ của thế gia Lệnh Hồ, nếu tôi không đi thì chắc chắn gia tộc sẽ bị tiêu diệt. Nếu người của thế gia Huyết Đao cũng tự tư tự lợi, chỉ biết lo cho an nguy bản thân giống đám bác cả, bác hai, thì tôi thà chết cũng không đi. Nhưng bây giờ tôi đã thấy, thế gia Huyết Đao vẫn có những người nhiệt huyết, vẫn có những người đáng để tôi hi sinh. Để gia tộc được sống sót thì tôi phải cố chấp làm gì nữa?”.
“Anh Lâm, cảm ơn anh đã ra mặt giúp tôi, nhưng tôi cũng phải nói với anh, đừng đối đầu với thế gia Lệnh Hô, anh không phải đối thủ của bọn họ, đừng tự đâm đầu vào chỗ chết!”.
Nói đến đây, đôi mắt hạnh của Mị Mộng đã đong đầy nước mắt.
Cô ta quay phắt người, đi về phía cửa.
Như đi về phía địa ngục!
Hơi thở của Mị Mộng trở nên run rẩy.
“Kiêu đại nhân?”.
“Chúng tôi thương xót thế gia Huyết Đao nên mới đến đây, nhưng các cô lại dám sỉ nhục chúng tôi, thách thức chúng tôi. Nếu không thấy máu thì e là chuyện này không thể xong được!”.