Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5466: Lệnh Hồ Thắng



“Mộng Nhi?”

Đôi mắt Mị Ngạo đờ đẫn, không thể tin nhìn người đến.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mị Mộng đanh lại, tim thắt lại khi nhìn thấy tình cảnh thảm hại của Mị Ngạo lúc này, nhưng khi tầm mắt cô ta nhìn thấy Mị Diễm chết thảm, lửa giận trong con ngươi lập tức bùng nổ.

“Lệnh Hồ Vũ! Anh chán sống rồi hả?”

Mị Mộng gào lên.

“Mộng Nhi! Tới đây làm gì? Đi maul Đi!”

Mị Ngạo hét lên.

Lệnh Hồ Vũ bật cười thành tiếng.

“Há há há há, Mị Mộng, cô không trốn trong tòa nhà treo thưởng, mà lại dám chạy tới nơi này à? Cô dễ thương thật đấy! Há há há há...”

“Lệnh Hồ Vũ, anh đứng đắc ý! Hôm nay chính là ngày chết của anh!”

Mị Mộng nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó rút thanh huyết đao ra, thúc giục sức mạnh phi thăng muốn liều mạng với Lệnh Hồ Vũ.

Nhưng Lệnh Hồ Vũ lại tỏ ra dửng dưng, nhẹ nhàng cười khẽ: “Mị Mộng, đừng nóng vội, sẽ có người đến tìm  cô”

“Anh có ý gì?” Mị Mộng cau mày hỏi.

Lệnh Hồ Vũ không trả lời, nghiêng đầu nói: “Cậu út tới chưa?”

“Bẩm báo cậu chủ, đã tới cửa rồi ạ “Gọi nó vào đây!” “Rõ, thưa cậu chủ!”

Gã cấp dưới ở bên cạnh khẽ mỉm cười, nhanh chóng chạy đi.

Không lâu sau đó, từng tiếng gào thét hoảng sợ vang lên.

Sau đó, rất nhiều người của thế gia Huyết Đao vừa bàng hoàng vừa hoảng sợ chạy đến.

“Quái vật... quái vật...”

“Cứu mạng..."

Tiếng thét chói tai vang lên không ngừng.

Hơi thở của Mị Mộng dồn dập hơn, mở to mắt nhìn về phía cửa. 

Lại nghe thấy từng tiếng bước chân nặng nề truyền đến.

Ngay sau đó, không khí ngập tràn mùi hôi thối và mục nát.

“Đây chẳng lẽ là...”

Mị Mộng lẩm bẩm, ngơ ngác nhìn.

Sau đó, một thân hình khổng lồ xuất hiện ở cửa.

Đó là một con quái vật có sáu mắt, hai lỗ mũi.

Các đường nét trên khuôn mặt gã đều được khâu vá lại với nhau, những vết khâu rõ ràng như những con giun nằm trên cái đầu khổng lồ, trông rất gớm ghiếc và đáng Sợ.

Cơ thể mập mạp phồng to như một ngọn núi thịt.

Tay chân gã to lớn như chân voi, mỗi khi bước đi một bước, mặt đất đều sẽ rung theo, thịt ở trên người cũng lắc lư.

Cả người con quái vật này không có lông, nhưng làn da lại cực kỳ trắng.

Đó không phải là lớp da của gã, mà là lớp da được khâu vào.

Mỗi mảnh da đều có màu sắc khác nhau, tính sơ, ít nhất cũng có da của mười người đã được khâu lên người gã...

“Anh... Anh..."

Con quái vật chậm rãi di chuyển đến bên cạnh Lệnh Hồ Vũ, cái miệng dữ tợn to đùng đây máu tươi phát ra một âm thanh nho nhỏ.

Gã đang ăn thịt.

Đang ăn thịt gì, Mị Mộng cũng biết rất rõ...

“Em trai, em thấy người phụ nữ kia không? Cô ta, chính là vợ của eml”

Lệnh Hồ Vũ chỉ vào Mị Mộng, cười nói.

Quái vật vừa nghe, đôi mắt đáng sợ lập tức nhìn về phía Mị Mộng.

Mị Mộng ngẩn người. Con quái vật này... vậy mà lại là Lệnh Hồ Thắng!

“Vợ... thật đẹp... làn da mịn màng... em... thích... em... thích...”


Lệnh Hồ Vũ mỉm cười nói.

“Anh... đừng giận.... A Thắng sẽ dạy cô ta một bài học...”

Lệnh Hồ Thắng tỏ vẻ tức giận, sau đó di chuyển cơ thể to lớn của mình, từng bước từng bước đi về phía Mị Mộng.

“Cô lại dám chọc anh tôi nổi giận... Tôi phải dạy lại cô, tôi phải... lột da cô ra”