Mọi người run rẩy khi nghe lời thề độc ác của Lệnh Hồ Vũ.
"To gan!"
Ngự Bích Hồng tức giận thốt lên, tay giơ trường đao, nổi giận trợn mắt nhìn Lệnh Hồ Vũ: “Anh đang tìm đường chết à?”
Mọi người trừng mắt, nhìn chăm chăm Lệnh Hồ Vũ.
Nhưng người gia tộc Lệnh Hồ cũng không hề yếu thế, bọn họ đều nhìn Lâm Chính, muốn đấu một trận sinh tử với anh.
Nhưng Lâm Chính lại làm ngơ.
"Lệnh Hồ Vũ, nếu Thương Lan đại nhân không bảo. vệ anh thì hôm nay anh đã chết rồi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Cho nên, mày không dám giết tao! Hơn nữa tao nhất định sẽ vượt qua mày, bởi vì Thương Lan đại nhân là sư phụ của tao, còn có cả Thái Thiên Võ Thần dạy dỗ, hai vị Võ Thần sẽ chỉ dạy tao, tao có thể vượt qua mày. chỉ là chuyện trong tầm tay!"
Lệnh Hồ Vũ dữ tợn nói: "Tên họ Lâm kia, tao thừa nhận mày quả thực rất mạnh, nhưng đáng tiếc, thực lực của mày chẳng là gì trong mắt tao cả! Bởi vì thiên phú của tao cao hơn mày nhiều! Chỉ cần thiên phú của tao. còn ngày nào thì tao sẽ vượt qua mày ngày đó”.
"Khi ngày đó đến, đó sẽ là ngày chết của mày! Mày mạnh thì sao chứ? Trên thế giới này, người không nên dây vào nhất không phải là cường giả, mà là thiên tài, bởi vì tiềm năng của thiên tài là vô hạn! Lệnh Hồ Vũ tao. chính là thiên tài mà mày không thể chọc vào!"
Nói đến đây, Lệnh Hồ Vũ tràn đầy tự tin.
Hắn tin rằng chỉ cần hắn dốc hết sức mình để học. †ập cùng hai vị Võ Thần, việc vượt qua người trước mặt chỉ là vấn đề thời gian.
Đây là lời tuyên chiến của thiên tài, đồng thời cũng là lời tuyên chiến của Lệnh Hồ Vũ.
Khi người gia tộc Lệnh Hồ nghe thấy những lời này, tinh thần của họ được nâng cao lên nhiều, đôi mắt tỏa sáng.
Đúng vậy.
Người được hai vị Võ Thần coi trọng sao có thể kém được?
Lệnh Hồ Vũ vốn là một thiên tài nổi tiếng trong long mạch dưới lòng đất, thiên phú ưu việt, là ánh sáng tương lai của gia tộc Lệnh Hồ.
Khi biết Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần đồng thời muốn thu nhận hắn làm đệ tử, mọi người trong gia tộc Lệnh Hồ đều hiểu ra một đạo lý.
Long mạch dưới lòng đất sẽ mở ra kỷ nguyên của gia tộc Lệnh Hồ!
Với trạng thái hiện tại của Lệnh Hồ Vũ, việc hắn đạt đến cảnh giới Võ Thần chỉ là vấn đề thời gian.
Một khi gia tộc Lệnh Hồ có một Võ Thần, toàn bộ long mạch dưới lòng đất có bao nhiêu người dám khiêu chiến bọn họ chứ?
Người gia tộc Lệnh Hồ quét sạch sự suy sụp vừa nấy, tất cả đều lạnh lùng nhìn Lâm Chính, âm thầm cười khẩy.
Chỉ là... Lời của Lệnh Hồ Vũ lọt vào tai Lâm Chính không chút uy hiếp.
"Thiên tài ư?"
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Lệnh Hồ Vũ: “Tục ngữ có câu núi cao còn có núi cao. hơn, anh cho rằng mình là thiên tài sao? Vậy anh cho. rằng thiên phú của anh đứng đầu ở long mạch dưới lòng đất à?"
"Người có thể so sánh với tao, e rằng chỉ có Diệp Viêm, nhưng Diệp Viêm sẽ không sống được bao lâu nữa! Tao và sư phụ nhất định sẽ càn quét Ám Thiên Võ 'Thần, chém chết Diệp Viêm!"
Lệnh Hồ Vũ lạnh nhạt nói.
"Thật là ếch ngồi đáy giếng!"
Lâm Chính lắc đầu liên tục.
"Ý mày là gì?"
Ánh mắt Lệnh Hồ Vũ bỗng nhiên trở nên hung ác. “Anh hiểu gì về Diệp Viêm?”
Lâm Chính hỏi ngược lại.
Lệnh Hồ Vũ mở miệng, không biết trả lời thế nào. Trên thực tế, hắn chưa từng gặp Diệp Viêm.
Khi Long Cung ở Long Tâm Thành được mở ra, hắn không tham gia.
Theo hắn, loại hoạt động này quá nhàm chán.
"Tôi nghĩ những gì anh biết về Diệp Viêm chỉ qua truyền miệng phải không?”
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Anh không hiểu, anh căn bản không biết thực lực của hắn, thậm chí cũng không biết gì về cơ duyên của hắn. Tôi nói thật cho anh biết, Diệp Viêm có truyền thừa của chí tôn viễn cổ. Ở khía cạnh này, anh không thể so sánh được!"
“Truyền thừa chí tôn viễn cổ?”
Lệnh Hồ Vũ ngây ra.
Ánh mắt Thương Lan Võ Thần đanh lại, lập tức truy hỏi: "Lâm đại nhân, truyền thừa chí tôn viễn cổ là gì? Cậu nói rõ chút đi!"
"Có một vị chí tôn viễn cổ được chôn cất tại vực Diệt Vong. Lăng mộ chí tôn này cực kỳ nguy hiểm. Tôi e rằng ngay cả Võ Thần bước vào cũng không thể toàn thân lùi ra. Để lên kế hoạch lấy được truyền thừa trong mộ chí tôn viễn cổ này, Diệp Viêm đã xây dựng một thế lực có tên là Thiên Thần Điện ngay trong vực Diệt Vong và bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên ở vực Diệt Vong! Tôi nghĩ mọi người hẳn là nhận thức rõ ràng sự khác biệt về điều kiện giữa vực Diệt Vong và long mạch dưới lòng đất! Lệnh Hồ Vũ, nếu là anh thì anh có thể tiến vào cảnh iới Lục Địa Thần Tiên ở vực Diệt Vong không?”
Lâm Chính bình tĩnh nói. Lệnh Hồ Vũ há miệng, không biết trả lời thế nào.
"Vậy anh có thể có được truyền thừa chí tôn trong mộ chí tôn đầy nguy hiểm không?”
Lâm Chính hỏi lại.
“Chưa chắc là không thể... Tim Lệnh Hồ Vũ thắt lại, thấp giọng hét lên.
Lâm Chính gật đầu: "Nếu anh đã nói như vậy, vậy tôi cho anh một cơ hội!"
"Cơ hội?"
"Không phải anh cho rằng anh có thiên phú vô song sao? Vậy tôi cho anh một cơ hội đánh bại tôi. Tới đi, ra tay giết tôi!"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Bây giờ tao chưa phải đối thủ của mày!”
Lệnh Hồ Vũ trịnh trọng nói.
"Yên tâm, tôi sẽ không dùng chiêu thức võ công của tôi để đối phó với anh”.
Lâm Chính lắc đầu.
"Vậy mày sử dụng chiêu thức võ công của ai? Chẳng lẽ là Thương Lan Kiếm Quyết mà mày đã học trộm được?"
Lệnh Hồ Vũ hừ một tiếng.
"Không, không, không, tôi cũng không cần”.
Lâm Chính lại lắc đầu.
Lệnh Hồ Vũ sửng sốt.
"Vậy... mày sẽ dùng chiêu pháp gì để đấu với tao?"
Nhưng đối phương đã nói đến đây, nếu hắn lại lùi bước, sau này hắn làm sao còn mặt mũi đứng trước mặt người khác?
Lệnh Hồ Vũ đưa ánh mắt về phía Thương Lan Võ Thần, như thể muốn xem thái độ của Thương Lan Võ Thần.
Thương Lan Võ Thần do dự một lát, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Đi đánh một trận với Lâm đại nhân, để con có nhận thức mới về bản thân con”.
“Sư phụ đánh giá thấp con rồi!” Lệnh Hồ Vũ nghiến răng nghiến lợi, lao thẳng về trước, ngưng tụ sức mạnh phi thăng kinh khủng, tung
một chưởng đánh Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính rất từ tốn, hơi nghiêng đầu tránh né.
"Tao phải trả thù cho A Thắng!"
“Chết đi cho tao!”
Lệnh Hồ Vũ điên tiết, sức mạnh phi thăng xung quanh bao quanh cơ thể, đánh vào Lâm Chính như nước lũ, hắn lần lượt đánh Lâm Chính bằng những chiêu pháp đáng sợ.
'Thế tấn công dồn dập dường như không cho Lâm Chính thời gian để thở.
Nhưng dù vậy, hắn cũng không thể ép được Lâm Chính.
Chỉ thấy Lâm Chính nhẹ nhàng né tránh, hết sức dễ dàng.
Trong các đòn công kích dày đặc, anh vẫn thản nhiên tự đắc.
“Mày chỉ biết trốn thôi à?” Lệnh Hồ Vũ hơi thở dốc.
Hơi thở của Lệnh Hồ Vũ run rẩy, đầu óc dường như ngưng trệ trong chốc lát.
Rầm!
Khi bàn tay chạm mạnh tới, cả người Lệnh Hồ Vũ bị đánh bay ra ngoài.