Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5488: Rốt cuộc bà là ai



 Người phụ nữ sửng sốt, toàn thân cứng đờ không dám dộng đậy, vẻ mặt mê man nhìn phía trước.

Cầm Kiếm Nữ dẫn đường ở phía trước quay người, nhìn người phụ nữ.

Cùng lúc đó, từ chỗ tối ở bốn phương tám hướng cũng có người xuất hiện.

Tất cả đều là cao thủ của thế gia Huyết Đao. Mị Mộng, Tửu Ngọc, Thương Lan Phúc đều đã đến.

Người đứng sau người phụ nữ, tay cầm lợi kiếm :_ chính là Ngự Bích Hồng.

Lúc này một tay cô ta đã khóa chặt vai người phụ nữ, lợi kiếm kề cổ người phụ nữ.

Chỉ cần người phụ nữ động đậy, đại kiếm dày rộng đó sẽ cắt đứt cổ bà ta.

“Con gái? Con làm gì vậy? Cô là ai? Cô muốn làm gì †ôi? Con gái, mau cứu mẹ.

Người phụ nữ hoảng sợ, vội vàng hét lên với Cầm Kiếm Nữ.

Nhưng... Cầm Kiếm Nữ thờ ơ.

“Con gái?”.

Cuối cùng bà ta cũng ý thức được điều bất ổn, ngơ ngác hô lên.

“Đừng gọi nữa”.

Cầm Kiếm Nữ lạnh lùng quát: “Tôi không phải con gái bà, bà cũng không phải mẹ tôi!".

“Con gái, sao con lại như vậy? Lẽ nào ngay cả mẹ mà con cũng không cần nữa sao? Con... Con đúng là bất hiếu!”.

Người phụ nữ vừa sốt ruột vừa tức giận, chỉ vào Cầm Kiếm Nữ măng chửi.

Nhưng gương mặt của Cầm Kiếm Nữ cực kỳ lạnh lẽo, rút kiếm ở thắt lưng ra.

“Tôi không biết bà là ai, mặc dù bà ngụy trang rất cao siêu, tôi thậm chí không nhìn ra chút sơ hở nào, nhưng bà phải biết, tôi là con gái của mẹ tôi, hiểu rõ mỗi hành động cách ăn mặc đi đứng của bà ấy như lòng bàn tay! Bà có phải mẹ tôi không, tôi còn không phán đoán được sao?”.

Nghe xong, người phụ nữ im lặng.

Một lúc lâu sau, bà ta hít sâu một hơi, nói: “Xem ra tôi có thể dịch dung ngụy trang vẻ ngoài, nhưng không bắt chước được cái tỉnh túy của người đó. Có lẽ dịch dung cao minh nhất là từ hình thể thần thái đều mô phỏng y hệt, chứ không phải chỉ thay đổi vẻ bề ngoài”.

Dứt lời, người ở đây đều trở nên nghiêm túc. 

“Nói, rốt cuộc bà là ai? Có phải do Lệnh Hồ Vũ phái tới không?”.

Ngự Bích Hồng giữ chặt trường kiếm, quát lên, lưỡi kiếm sắc bén gần như sắp cắt rách cổ người phụ nữ.

Nhưng người phụ nữ lại ung dung, bình thản nói: “Các người muốn ra tay ở đây sao? Đây là tòa nhà treo thưởng, nếu các người giết người ở đây e là tòa nhà treo thưởng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các người đâu nhỉ?”.

“Hừ, đây không phải bên ngoài, người của tòa nhà treo thưởng không nhìn thấy, đợi giết bà rồi chúng tôi sẽ phân xác bà ra làm mấy mảnh, cho vào bao ném ra ngoài, ai biết được?”.

Ngự Bích Hồng lạnh lùng nói.

“Ồ? Cô nghĩ vậy sao?”.

Người phụ nữ bỗng nhiên đổi giọng, không hề hoảng loạn.

Ngự Bích Hồng hơi sững sờ, cảm giác không ổn. VùiI

Một cú đánh mạnh đột nhiên đánh vào ngực Ngự Bích Hồng.

Ngự Bích Hồng gần như không kịp phản ứng, cả người thoáng chốc bay ra xa, đập mạnh lên vách tường. 

Vách tường dày được chế tạo đặc biệt nứt ra.

Ngự Bích Hồng đập vào tường nôn ra máu, bị thương nặng, khó mà đứng dậy.

“Cái gì?".

Dòng khí quỷ dị nổ ra từ trong lòng bàn tay bà ta. Số dòng khí này giống như tơ nhện lan ra xung quanh.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng đã bị số dòng khí này trói buộc cơ thể, không thể động đậy.

“Hả?”.

Mị Mộng há hốc miệng, cứ ngỡ mình nhìn lầm.