Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 551



Chiếc xe phóng như bay trên con đường núi. 

Toàn thân tài xế căng cứng, nín thở, đã không thể tự khống chế bản thân. 

Hơi thở của Long Thủ cũng vô cùng gấp gáp, ông ta nhìn Lâm Chính, không dám hé răng. 

Ông ta biết, lần này Lâm Chính đã nổi giận thực sự. 

Chỉ có điều… xông vào sơn trang Ứng Long một cách lỗ m ãng như vậy… sẽ thế nào đây? 

Long Thủ không biết. 

Chuyện đã đến nước này, đâu còn cách nào khác? 

Két! 

Chiếc xe lại phanh gấp, rồi dừng lại. 

Long Thủ ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện con đường phía trước đã bị chặn. 

Nhưng lần này không phải là người dân vây xem chặn đường, mà là một đám vệ sĩ mặc áo đen, được huấn luyện bài bản. 

Bọn họ lấy súng ra, đứng sau xe, nhắm thẳng vào chiếc xe này. 

Vẻ mặt ai nấy đều vô cùng lạnh lùng. 

E rằng chiếc xe chỉ cần di chuyển thêm một centimet nữa thì những họng súng này sẽ khai hỏa ngay lập tức… 

“Cậu… cậu Lâm…”, tài xế run rẩy, ngoái đầu lại nhìn Lâm Chính, đổ mồ hôi lạnh. 

“Thầy, việc này…”, Long Thủ cũng dè dặt gọi một tiếng. 

Lâm Chính không nói gì, chỉ lạnh lùng mở cửa xuống xe. 

Bảy tám họng súng lập tức nhắm vào anh. 

Nhưng anh không chút sợ hãi, cất bước đi tới. 

“Đứng lại!”, người đàn ông trước đó được gọi là cậu năm quát lớn. 

Lâm Chính dừng bước, bình thản nhìn hắn. 

“Anh là ai? Có biết đây là nơi nào không? Dám huênh hoang ở sơn trang Ứng Long chúng tôi? Chán sống à?”, cậu năm lạnh lùng quát. 

“Tôi hỏi anh, cậu thanh niên trước đó có phải do các anh đánh không?”, dường như Lâm Chính không nghe thấy lời cậu năm nói, chỉ bình thản hỏi. 

“Cậu thanh niên trước đó? À, chính là cái tên tự xưng là đại diện của tập đoàn Dương Hoa ấy hả?”, hình như cậu năm nhớ ra gì đó, gật đầu đáp: “Đúng vậy, vì cậu ta không hiểu quy củ, không hành lễ quỳ bái với người nhà họ Ứng chúng tôi, nên bị chúng tôi đánh gãy tay chân, vứt xuống dưới núi. Sao nào? Anh đến để trả thù cho cậu ta hả?”. 

“Nhà họ Ứng các anh vẫn còn lễ nghi này sao? Đến cửa mà bắt khách hành lễ quỳ bái?”, Lâm Chính chậm rãi hỏi. 

“Khách bình thường thì không cần, nhưng những kẻ hơi thấp kém thì phải tuân thủ chút lễ tiết, đây là quy củ của sơn trang chúng tôi”, cậu năm lạnh lùng đáp. 

“Vậy sao? Thì ra là thế, nói vậy là các anh cũng không cảm thấy mình đã làm sai?”. 

“Đúng hay sai do chúng tôi quyết định! Anh cảm thấy chúng tôi sai sao?”, cậu năm mặt không cảm xúc phất tay, hai tên vệ sĩ lập tức bước từ sau xe ra, giơ súng đi về phía Lâm Chính. 

Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, dứt khoát nhắm hai mắt lại, nhìn có vẻ như đã từ bỏ việc phản kháng. 

Nhưng không ai để ý, hai tay anh đã siết chặt lại. 

Mấy cây châm bạc xuất hiện ở khe ngón tay Lâm Chính. 

Nhưng đúng lúc này… 

“Dừng tay!”. 

Một tiếng quát vang lên trong xe. 

Mọi người đồng loạt ngoảnh về phía phát ra âm thanh, thấy Long Thủ xuống xe, vội vàng chạy tới chắn trước mặt Lâm Chính. 

“Ồ, còn có người giúp nữa à?”, cậu năm bình thản nói. 

“Thưa quý vị, chúng tôi là người của tập đoàn Dương Hoa, đây chính là Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa, đồng thời cũng là thần y Lâm phụ trách Huyền Y Phái, mong quý vị đừng làm bừa”, Long Thủ kêu lên. 

“Cái gì? Thần y Lâm?”, cậu năm vô cùng kinh ngạc. 

Hiển nhiên hắn cũng biết người này. 

“Long Thủ, tránh ra!”, Lâm Chính lạnh lùng nói. 

Giọng nói anh có chút dữ tợn. 

Long Thủ chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu này của Lâm Chính, cho dù trước kia khi Lâm Chính đại náo Viện học thuật Nam Phái cũng không như vậy. 

Ông ta biết e là Lâm Chính muốn động thủ thật. 

Nhưng ông ta càng biết nhà họ Ứng có nền tảng đáng sợ đến mức nào. 

“Thầy, thầy đừng tức giận, cho tôi thêm một cơ hội nữa, để tôi thương lượng với nhà họ Ứng. Dù là chuyện của cháu tôi, hay chuyện của cô Liễu Như Thi, chúng ta hãy giải quyết trong hòa bình đi!”, vẻ mặt Long Thủ đầy mong đợi và khẩn cầu. 

Lâm Chính vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt Long Thủ thì lại do dự. 

Nếu là bình thường thì còn lâu anh mới nghe lời Long Thủ. 

Nhưng lần này, cháu của Long Thủ bị như vậy, mà ông ta vẫn không muốn trả thù, ngược lại còn nuốt giận vào lòng, kiên trì cầu hòa. 

Có lẽ nể mặt cháu ông ta, anh cũng phải cho ông ta một cơ hội. 

Lâm Chính nhắm hai mắt lại, khàn giọng nói: “Tôi không muốn lãng phí thời gian nữa, nhưng lần này, tôi cho ông cơ hội cuối cùng”. 

“Được, thầy cứ yên tâm, tôi sẽ không khiến thầy thất vọng”, Long Thủ mừng rỡ, sau đó quay phắt lại, bước về phía cậu năm. 

“Tôi là Long Thủ, không biết cậu này là…” 

“Cậu năm của sơn trang Ứng Long, Ứng Trang Hiền!”, người đàn ông lạnh lùng đáp. 

“Ồ, hóa ra là cậu năm Ứng, hân hạnh, hân hạnh”, Long Thủ vội chìa tay ra, nhưng Ứng Trang Hiền còn chẳng có vẻ gì là muốn giơ tay lên, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Long Thủ, ông đừng làm thân nữa, tôi hỏi ông, người kia là thần y Lâm thật sao?”. 

Long Thủ cũng không cảm thấy ngại ngùng, hạ tay xuống, mỉm cười đáp: “Đúng vậy, cậu năm Ứng, tôi biết trước đó chúng ta chắc là có chút hiểu lầm. Lần này chúng tôi đến là để giải quyết hiểu lầm, hy vọng cậu năm Ứng có thể cho chúng tôi vào, thương thảo với các vị nhà họ Ứng cách giải quyết chuyện này, được không?”. 

“Cho các ông vào? Ha ha, thú vị đấy, ông có biết tên họ Lâm này đã làm gì em sáu của tôi không? Trong chuyến đi đến Sùng Tông Giáo, em sáu tôi đã bị người ta khiêng vào sơn trang, đến bây giờ vết thương vẫn chưa khỏi hẳn. Tất cả đều do tên họ Lâm này ban cho. Hắn khiến nhà họ Ứng tôi chịu nhục, mà ông còn muốn chúng tôi và hắn thương lượng cách giải quyết trong hòa bình sao? Hừ, được thôi! Thế này đi, chỉ cần ông bảo tên họ Lâm kia dập đầu mấy cái với tôi, thì tôi có thể suy nghĩ đến việc cho hắn vào”, Ứng Trang Hiền tức giận nói. 

Long Thủ vừa nghe thấy thế liền biến sắc. 

“Cậu năm Ứng… yêu cầu này của cậu… liệu có quá đáng lắm không?”. 

“Quá đáng? Lúc hắn đánh em sáu của tôi… lẽ nào không quá đáng sao?”, cậu năm Ứng hừ lạnh nói. 

Long Thủ nhíu chặt mày, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào. 

Đúng lúc này, một người phụ nữ bước tới. 

“Trang Hiền, sao thế? Các cháu đang làm gì vậy?”. 

“Thím?”, Ứng Trang Hiền hơi sửng sốt: “Sao thím lại đến đây?”. 

“Thím vừa đưa Phá Lãng đi dạo quanh sơn trang, bây giờ nó về nghỉ ngơi rồi, thím rảnh rỗi không có việc gì làm, nên đi dạo thêm. Các cháu đang làm gì vậy? Những người này là ai?”, người phụ nữ khó hiểu hỏi. 

“Thím đến đúng lúc lắm, người này tên là Long Thủ, chắc thím cũng từng nghe nói, còn tên kia… chính là kẻ thù mà thím ngày ngóng đêm mong, thần y Lâm!”, Ứng Trang Hiền mỉm cười nói. 

Hắn vừa dứt lời, người phụ nữ lập tức nín thở, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, nhanh chóng di chuyển tầm mắt, khóa chặt Lâm Chính. 

“Cậu… chính là thần y Lâm?”, bà ta lạnh lùng hỏi. 

Chỉ một câu nói đơn giản nhưng không biết hàm chứa bao nhiêu oán hận. 

Lâm Chính không nói gì. 

Long Thủ vội cười nói: “Bà chính là mẹ của cậu chủ Ứng Phá Lãng sao? Chào bà, lần này chúng tôi đến là muốn thương thảo với nhà họ Ứng phương án giải quyết chuyện này. Chúng tôi hy vọng có thể giải quyết trong hòa bình, không biết chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện không?”. 

“Nói chuyện? Được, nếu các ông muốn nói, thì tôi cho các ông cơ hội!”, người phụ nữ cũng không kích động, vung tay lên nói: “Trang Hiền, cho bọn họ vào, đi thông báo với mấy lão già kia, bảo bọn họ ra tiếp khách quý!”. 

“Thím…”, Ứng Trang Hiền ngạc nhiên. 

“Nếu bắn chết bọn họ ở đây thì hời cho họ quá, cho họ vào đi! Vào sơn trang rồi thì chuyện gì cũng dễ làm”, bà ta cười khẩy, ánh mắt đầy thâm độc. 

Ứng Trang Hiền suy nghĩ một lát, rồi phất tay: “Lái xe đi, cho bọn họ vào!”. 

“Vâng, cậu chủ!”.iện rút ra được? Các người cơ bản không hiểu Đông y!", Lâm Chính liên tục lắc đầu