'Trận chiến Võ Thần không có quá nhiều người, nhưng những người tham gia đều là tinh nhuệ trong các tinh nhuệ, cao thủ trong các cao thủ.
Tuy nhiên ngày hôm nay, tất cả họ đều đã chết.
Bao nhiêu Lục Địa Thần Tiên, bao nhiêu thiên tài võ thuật, lúc này đều đã trở thành xương trắng.
Đất đai đổ sụp vỡ tan tành. Một nửa núi Bất Ước cũng đã bị phá hủy.
Sức mạnh phi thăng mạnh mẽ thậm chí còn làm rung chuyển lớp đá trên cùng.
Toàn bộ tay sai của Ám Thiên Võ Thần đều chết sạch.
Các tên tay sai còn lại của Thái Thiên Võ Thần lập tức đi theo ông ta, bắt đầu bao vây tiêu diệt Ám Thiên Võ Thần.
Mặc dù Ám Thiên Võ Thần rất mạnh, nhưng hai cú đấm lại không thể chọi nổi bốn tay, hơn nữa Thái Thiên Võ Thần càng đánh lại càng hăng, cả người tỏa ra ánh sáng màu vàng giống như một bức tượng chiến thần.
Cuối cùng.
Bốp!
Khi tiếng bốp vang lên, cả người Ám Thiên Võ Thần bị văng ra ngoài, đâm thẳng vào núi Bất Ước.
Ầm! Núi Bất Ước rung chuyển.
Đá bay tung tóe, đất đai chấn động.
Đám người Thái Thiên Võ Thần lộ ra vẻ mặt vui mừng.
“Ha ha, đại nhân, xem ra Ám Thiên Võ Thần có chạy bằng trời!”
“Mau bao vây ông ta lại, lần này đừng để ông ta chạy thoát!”
“Ám Thiên, hôm nay chính là ngày chết của ông!”
Thái Thiên Võ Thần và đám tay sai lần lượt hét lên, ai cũng cực kỳ kích động.
Đối với bọn họ, có thể tham gia vào trận chiến giết Võ Thần cũng là một vinh dự.
Hơn nữa nếu có thể chém chết Ám Thiên Võ Thần, cũng có thể cướp được cơ duyên, một khi nằm được cơ duyên Võ Thần thì chẳng phải sẽ được hưởng thụ cả đời sao?
“Mấy người không được bất cẩn, không được để ông ta đi!”
Thái Thiên Võ Thần hét lên, nheo mắt đi về phía Ám Thiên Võ Thần, nụ cười trên mặt càng rõ hơn.
“Ám Thiên, lần trước khi ở Long Tâm Thành, tôi đã để ông trốn thoát, lần này, tôi muốn xem thử ông sẽ chạy thế nào!”
Dứt lời, Thái Thiên Võ Thần tích trữ sức mạnh cho. cú đấm, từng bước từng bước lại gần.
Sức mạnh phi thăng đáng sợ cực kỳ bá đạo, giống như những tảng đá khổng lồ đang đè ép Ám Thiên Võ Thần.
Ám Thiên Võ Thần nằm sâu trong núi cúi đầu xuống, †ừ từ cử động cơ thể đứng dậy.
“Trốn sao? Ông sai rồi, tôi không có ý định bỏ trốn”.
“Thái Thiên, tôi nói rồi, hôm nay ông sẽ được sống mãi”.
Ám Thiên Võ Thần khàn giọng nói, sau đó giơ một †ay lên miệng mình.
Mọi người đều ngạc nhiên, nhìn vào bàn tay ông ta.
Chỉ nhìn thấy bàn tay đen nhánh đó đang cầm những cục thịt đẫm máu..
“Đó là thịt của tôi sao?” Thái Thiên Võ Thần ngây người.
Chỉ thấy Ám Thiên Võ Thần há miệng ra, nhét thịt vào trong, nhai ngấu nghiến.
Một lát sau, tất cả thịt đã bị ông ta nuốt vào trong bụng.
“Ám Thiên, rốt cuộc ông đang thi triển tà thuật gì vậy
Thái Thiên Võ Thần cảm thấy bất an, lạnh lùng hét
Nhưng Ám Thiên Võ Thần không phản ứng lại, mà nhắm chặt hai mắt, giống như đang tiêu hóa số thịt vừa mới nuốt.
“Chết đi!”
Thái Thiên Võ Thần không nói gì nữa, gào lên một tiếng rồi tung cú đấm thép tới.
Nhưng lần này, Ám Thiên Võ Thần không tránh né mà chỉ mở mắt ra, cả người tỏa ra tà khí, lập tức tung chưởng chặn lại, giữ chặt nắm đấm vừa đánh tới của Thái Thiên Võ Thần.
Bốp!
Cả hai nắm đấm đều bị hai đòn chưởng chặn lại.
Sức mạnh ở trong lòng bàn tay nổ tung, bắn ra mọi hướng.
Tất cả những tên tay sai định lao lên chém giết Ám Thiên Võ Thần đều bị ném ra ngoài.
“Găng hết sức rồi sao? Sao ông có thể so sánh được với tôi chứ?”
Thái Thiên Võ Thần nở nụ cười hung ác, đôi mắt tỏa ra ánh sáng vàng, hai cánh tay đột nhiên phình lên, sức mạnh bá đạo vô tận tỏa ra.
“Tôi không bằng ông thật sao?”
Đột nhiên Ám Thiên Võ Thần cất tiếng nói.
Thái Thiên Võ Thần hơi sững sờ.
“Cái gì?”
Thái Thiên Võ Thần giật mình, chợt nhìn về phía cánh tay đó.
Mới phát hiện Ám Thiên Võ Thần đang đâm vào bả vai vốn thuộc về bản thân ông ta...