Trên con đường nhỏ trong ngọn núi đá nhọn lởm chởm.
Ám Minh Nguyệt cõng Ám Thiên Võ Thần đang vô cùng yếu ớt, điên cuồng chạy về phía trước.
"Bố hãy cố lên, chúng ta sẽ nhanh chóng đến được cứ điểm khác. Đến lúc đó, con nhất định sẽ chữa khỏi cho bố, bố hãy cố lên".
Ám Minh Nguyệt vừa chạy vừa thở hổn hển.
Ám Thiên Võ Thần ở phía sau khó nhọc mở mắt ra.
"Các cơ quan và tứ chỉ cấy trên người bố đã bị Lâm Chính phá hoại, khiến khí mạch trong người đứt lìa, sức mạnh phi thăng tràn ra quá nhiều. Bố phải bế quan ít nhất một năm, bố cần một nơi an toàn tuyệt đối... Con gái, đừng đến cứ điểm Đông Nam, đến cứ điểm Thạch Đảo đi..."
Ám Thiên Võ Thần khàn giọng nói.
"Cứ điểm Thạch Đảo?”.
Ám Minh Nguyệt run lên, sau đó gật đầu n Ố, con chờ anh Diệp, để anh ấy đi cùng con. Anh ấy không biết cứ điểm Thạch Đảo, chắc chắn sẽ không tìm thấy chúng ta!".
"Không!".
Ám Thiên Võ Thần quát: "Không được nói với cậu ta...
Dứt lời, ông ta lại ho dữ dội, còn phun ra máu, nhuộm đỏ lưng của Ám Minh Nguyệt.
"Không được nói với anh ấy?".
Ám Minh Nguyệt sửng sốt: "Tại sao thế ạ?".
Nhưng không chờ Ám Thiên Võ Thần trả lời, một bóng dáng đã xông tới nhanh như chớp, chặn Ám Minh
Nguyệt lại.
Ám Minh Nguyệt cả kinh, nhưng sau khi nhìn rõ người đến liền mừng rỡ.
"Anh Diệp!". "Các cô không sao chứ?". Diệp Viêm bình thản nói.
"Anh Diệp, chúng tôi không sao, anh cắt đuôi được đám kia rồi hả?".
Ám Minh Nguyệt vội hỏi.
"Tôi dùng màn che Ám Lâm do Ám Thiên Võ Thần ban cho để ngăn chặn bọn chúng, tạm thời bọn chúng không thể đuổi kịp được".
Diệp Viêm bình thản đáp, sau đó đi về phía Ám Minh Nguyệt: "Minh Nguyệt, cô cõng Ám Thiên đại nhân đến tận đây chắc là cũng mệt rồi, đưa Ám Thiên đại nhân cho tôi đi".
"Được".
Ám Minh Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, đặt Ám Thiên Võ Thần xuống.
Nhưng đúng lúc này, Ám Thiên Võ Thần bỗng túm chặt lấy vai cô ta, không chịu buông tay.
"Bố sao vậy?".
Ám Minh Nguyệt nhíu mày, có chút đau đớn nói: "Bố túm con đau quá..."
Nhưng Ám Thiên Võ Thần vẫn cắn chặt răng, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Diệp Viêm, dường như muốn nói gì đó.
Đúng lúc này.
'Vèo vèo vèo.
Rất nhiều tiếng phá không vang lên.
Sau đó liền thấy vô số bóng người lao tới, nhanh chóng bao vây ba người.
"Hử?".
Diệp Viêm nhíu mày, nhìn người mới đến.
Chính là đám Lệnh Hồ Vũ.
"Lệnh Hồ Vũ, các anh định làm gì hả?".
Ám Minh Nguyệt nghiến răng mắng.
"Làm gì à?".
Lệnh Hồ Vũ nheo mắt đánh giá Ám Minh Nguyệt một phen, cười khẩy nói: "Ám Minh Nguyệt, cô ngu thật hay giả ngu vậy? Không biết chúng tôi định làm gì à? Truyền thừa Võ Thần lù lù trước mắt, cơ hội giết Võ Thần chứng đạo cũng đã tới, cô còn hỏi tôi làm gì?".
"Anh... chết đi!".
Ám Minh Nguyệt nổi giận, đang định rút kiếm ra.
Nhưng Diệp Viêm ở bên này không để yên, cầm kiếm Bạch Cốt xông về phía người của thế gia Lệnh Hồ.
"Giết!".
Lệnh Hồ Vũ cũng nổi giận, ý chí chiến đấu bùng phát, giơ kiếm lên tấn công.
Cô gái áo đỏ biết Lệnh Hồ Vũ tuyệt đối không phải đối thủ của Diệp Viêm, liền lập tức ra tay cùng ứng phó.
Mọi người đánh nhau túi bụi. "Minh Nguyệt, đi... mau đi thôi..."
Ám Thiên Võ Thần cắn răng, khẽ gầm lên: "Mau chạy thôi, chạy càng xa càng tốt..."
"Bố đừng lo, lũ khốn này chắc chắn không phải đối thủ của anh Diệp".
Ám Minh Nguyệt tỏ vẻ không để tâm, khẽ hừ mũi nói.
"Vậy con là đối thủ của Diệp Viêm sao?". Ám Thiên Võ Thần tức giận nói.
Ám Minh Nguyệt run rẩy, kinh ngạc ngoảnh sang: "Bố... nói vậy là có ý gì?".
"Diệp Viêm chắc chắn sẽ giết bố! Mau đưa bố đi!".
Ám Thiên Võ Thần gầm lên.
"Cái gì?".
Ám Minh Nguyệt sửng sốt.
Hiển nhiên cô ta vẫn chưa thể chấp nhận, cứ ngây người ra nhìn Ám Thiên Võ Thần.
"Bố, vô duyên vô cớ sao anh Diệp... lại giết bố? Bố đối xử với anh ấy như con ruột, truyền thụ tuyệt học cho anh ấy, sao... sao anh ấy lại giết bố chứ?".
Ám Minh Nguyệt thì thào.
"Mau đi thôi!".
Ám Thiên Võ Thần không thể giải thích, chỉ đành thúc giục.
Ám Minh Nguyệt cắn răng, do dự không quyết. Nhưng đúng lúc này. Phập!
Một thanh kiếm chìa ra từ bên cạnh, xuyên qua người Ám Thiên Võ Thần.
Kiếm Bạch Cốt thậm chí còn đâm nhẹ vào lưng Ám Minh Nguyệt.
Ám Minh Nguyệt ngoảnh phắt lại, mở to mắt nhìn bố mình.
Chỉ thấy phía sau ông ta, Diệp Viêm sắc mặt lạnh lùng cầm kiếm Bạch Cốt, đang nhìn cô ta.
"Anh... anh Diệp?".
Ám Minh Nguyệt thì thào, gần như là suy sụp, dường như muốn phát điên.
Nhưng Diệp Viêm chẳng nói một lời, rút mạnh kiếm ra, rồi lại giơ kiếm Bạch Cốt lên chém về phía Ám Minh Nguyệt.
Ám Minh Nguyệt vẫn ngây ra như phỗng.
"CútI".
Ám Thiên Võ Thần gào thét, tà khí còn sót trong người bất ngờ bùng phát, đánh mạnh vào lồng ngực Diệp. Viêm, khiến hắn chấn động bay đi.
Diệp Viêm va vào ngọn núi bên cạnh rồi trượt xuống, nhưng chỉ rên mấy tiếng chứ không có gì đáng ngại. Hắn lại cầm kiếm Bạch Gốt đi về phía này.
"Xem ra ông đã nhận ra ý định của tôi".
Diệp Viêm mặt không cảm xúc nói.
"Ám Thiên tôi quen biết vô số người, nhưng cũng có lúc nhìn nhầm..."
Ám Thiên Võ Thần phun ra máu tươi, cơ thể lảo đảo, tức giận nói.
"Ám Thiên, ông quá vô dụng, tôi truyền cho ông thuật di chuyển, vậy mà ông lại bị Lâm Chính dễ dàng đánh bại. Không bằng đưa cơ thể của ông cho tôi, để tôi dung hợp, trở thành vô địch, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?".
Diệp Viêm khàn giọng nói, sau đó sát tâm bùng phát, lao về phía Ám Thiên Võ Thần.
"Khốn kiếp, mày dám phớt lờ bọn tao?".
Cái đầu lập tức trượt khỏi cổ, lăn lông lốc xuống trước mặt Ám Minh Nguyệt.