Lâm Chính nghe như si như say, đợi tới khi âm thanh của Ám Thiên Võ Thần nghe nhỏ như muỗi kêu, thật sự không thể nghe rõ nữa, lúc này Lâm Chính mới tỉnh táo. lại khỏi lớp học khiến người ta mê hoặc này.
Anh vội vàng nhìn về phía Ám Thiên Võ Thần.
Đã thấy đầu ông ta khô cạn, da thịt nhăn nheo, mặt mày xám như tro tàn, hai mắt khó mở ra được.
Lâm Chính lập tức điều khiển sức mạnh phi thăng ôn hòa lần nữa, nhưng phát hiện rất khó có hiệu quả.
“Bố..” Ám Minh Nguyệt gọi một tiếng thảm thiết.
“Cậu nhóc, cũng xong rồi, tôi... Thời điểm của tôi tới rồi... phải đi thôi...
Dường như Ám Thiên Võ Thần đã dùng hết chút sức lực cuối cùng để nói lời từ biệt.
“Bố”
Ám Minh Nguyệt quỳ gối, dập đầu thật mạnh.
Cô ta không làm được gì cả.
Chỉ đành trơ mắt nhìn bố rời đi.
Nhưng hình như Lâm Chính lại nghĩ tới điều gì đó, anh lấy một đống châm bạc ra, đâm vào đầu ông ta không ngừng.
Mỗi lần đâm châm, sẽ có sức mạnh phi thăng mạnh mẽ bám vào đó.
Tốc độ đâm châm của anh rất nhanh, chỉ lát sau, đầu Ám Thiên Võ Thần đã đầy châm bạc.
“Cậu nhóc, cậu... Đang làm gì thế? Chẳng lẽ còn muốn cứu tôi à...”
Âm thanh khàn khàn của Ám Thiên Võ Thần vang lên.
Dường như bị những cây châm bạc của Lâm Chính kích thích, âm thanh kia lại lớn hơn một chút.
Ám Minh Nguyệt cũng đột nhiên ngẩng đầu, rạng rỡ nhìn hắn.
“Không cứu sống được”.
Lâm Chính vừa đâm châm vừa lạnh nhạt nói: “Tôi đã nói từ lâu, không có cơ thể, ông ta chắc chắn sẽ chết”.
Nghe thế, ánh mắt hồi nấy còn toát ra chút hy vọng của Ám Minh Nguyệt lại ảm đạm.
“Nhưng tôi có thể niêm phong bảo tồn đại não của ông!”
Lâm Chính đột nhiên nói. Đồng tử của Ám Minh Nguyệt khế run.
Đôi mắt gần như muốn khép lại của Ám Thiên Võ Thần cũng đột nhiên mở to hơn một chút.
Nhưng chẳng mấy chốc, ông ta vẫn từ từ nhắm mắt lại.
“Chỉ cần giữ cho đại não không chết, sau này vẫn có khả năng tái tạo lại thân thể mới, dù đây là chuyện cực kì khó khăn, bây giờ tôi không làm được, nhưng chỉ cần giữ được đại não, cuối cùng cũng sẽ có ngày đớ”.
“Vì sao... Cứu tôi..."
Âm thanh cực kì nhỏ bé của Ám Thiên Võ Thần vang lên.
“Mặc dù tôi với ông có thù oán, nhưng không tính là mối thù không đội trời chung, tôi giúp đỡ Thương Lan và Thái Thiên, mục tiêu chủ yếu cũng không phải là ông, mà là Diệp Viêm!”
“Bây giờ ông truyền dạy kiến thức cả đời mình cho. tôi, nếu nói nghiêm túc, ông cũng coi là nửa thầy giáo. của tôi, lần này cùng lắm được xem như tôi báo đáp ông thôi!"
Lâm Chính vừa đâm châm vừa nói.
Ám Thiên Võ Thần hờ hững.
Một lát sau, cuối cùng ông ta cũng nói chuyện.
“Tôi nhìn lầm hai người... một là Diệp Viêm, một người... là cậu... Nếu lúc trước tôi quyết định cậu là học. trò của mình, làm sao tôi phải tới nỗi rơi vào kết cục như vậy chứ..."
Âm thanh vừa dứt, Ám Thiên Võ Thần hoàn toàn ngừng cử động.
Chỉ thấy Lâm Chính dùng một chút sức mạnh phi thăng, cẩn thận cắt đầu Ám Thiên Võ Thần xuống, sau đó chậm rãi lấy đại não ra, tiếp theo lòng bàn tay toát ra một lượng khí lạnh lớn, đóng băng đại não sống.
“Đây là Huyền Băng Hàn Lực, sẽ không tổn thương đại não!”
Lâm Chính nhận lấy, sau đó nâng cô ta dậy.
“Đi thôi!"
Lâm Chính bình tĩnh nói, xoay người rời khỏi hang núi.