Dứt lời, vẻ mặt của Diệp Viêm đã hoàn toàn mất tự nhiên.
Không biết tại sao, hắn lại cảm thấy như mình đã bị Lâm Chính nhìn thấu tất cả mọi thứ.
Trước kia Lâm Chính không khiến hắn có cảm giác. này.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Diệp Viêm suy nghĩ một hồi rồi khàn giọng nói: “Thái Thiên và Thương Lan đâu?”
“Diệp Viêm, anh tới đây vì thi thể của bọn họ sao?”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Những thứ anh nhìn thấy chưa chắc đã đúng, nếu tôi cố gắng hết sức thì anh sẽ không thể nào chiếm ưu thế được”.
Diệp Viêm lắc đầu nói.
"Vậy thì thử xem”.
Lâm Chính chậm rãi rút Tuyệt Thế Tà Kiếm ra.
Ánh mắt Diệp Viêm khựng lại, nhìn chằm chằm Lâm Chính một hồi lâu, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng rồi rút kiếm Bạch Cốt như muốn đánh nhau.
Hắn tới đây không phải chỉ vì đầu của Ám Thiên Võ Thần, nếu có thể lấy được máu thịt của Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần thì hắn sẽ trở thành vô địch thiên hạ.
Nhất là máu thịt của Thái Thiên Võ Thần, vốn dĩ ông ta là cường giả Hoành Luyện, nếu có thể lợi dụng thân thể của ông ta để cải thiện toàn bộ cơ thể của mình, loại bỏ nhược điểm, cường hóa sơ hở, vậy thì trên đời này còn ai có thể giết được hắn nữa đây?
Nhưng Diệp Viêm vẫn chậm một bước.
Nhìn hiện trường trống không, Diệp Viêm biết hai vị Võ Thần đã chết dưới tay Lâm Chính.
Diệp Viêm không hề quan tâm đến việc bọn họ sống hay chết, hắn chỉ muốn biết thi thể của bọn họ đang ở đâu.
Hai người giương cung bạt kiếm, chuẩn bị đánh nhau.
Mấy người Lang Gia và Ám Minh Nguyệt không khỏi lui về phía sau.
Bọn họ biết rằng, trận chiến ở cấp độ này, mình cũng không thể can thiệp.
Nhưng ngay khi hai người chuẩn bị giao chiến thì một một luồng khí vô cùng dày đặc lan đến.
"Đây là?"
Diệp Viêm đột nhiên khựng lại rồi quay đầu nhìn về phía xa.
Sắc mặt của hẳn thay đổi, dường như đã hiểu ra điều gì đó, bỗng nhiên quay người, nhảy lên không trung rồi biến mất.
Tốc độ cực nhanh khiến người ta phải kinh ngạc.
"Lực chân kinh khủng quái”
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại.
Xem ra Diệp Viêm đã cấy ghép thành công chân của Ám Thiên Võ Thần, giờ phút này, với lực chân của hắn thì đến cả Lâm Chính cũng đuổi không kịp.
Thảo nào Diệp Viêm lại dám đấu với anh.
Nếu đánh không lại thì ít ra còn có thể chạy.
Nhưng tại sao Diệp Viêm lại rời đi?
Lâm Chính nhìn về phía chân trời.
"Chẳng lẽ là... Không ổn rồi, Lâm đại nhân, có cường giả tới"
Dường như Ám Minh Nguyện cũng nhận ra điều gì đó, cô ta run rẩy hô lên, sau đó vội vàng quỳ xuống đất.
"Đây là khí tức của Võ Thần... Trấn Ngục Võ Thần... khí tức của Trấn Ngục Võ Thần!”
Lang Gia cũng run bần bật, nhanh chóng bảo Huyền Thông quỳ xuống.
Trấn Ngục Võ Thần?
Đồng tử của Lâm Chính co lại, nhìn chăm chằm về phía trước.
Phía chân trời xa có một luồng ánh sáng mạnh như muốn phá vỡ hư không bản thẳng đến.
Trong giây lát, toàn bộ mặt đất và đỉnh nham thạch đã được chiếu sáng.
Bỗng chốc, một bóng người cao lớn xuất hiện ở giữa không trung.
Đó là một người đàn ông cao gần ba mét.
Thân trên ông ta để trần, người đeo dây xích, cơ bắp cuồn cuộn chỉ chít những hình xăm màu đen, nhưng mái tóc dài của ông ta lại có màu trắng như tuyết, thân dưới mặc một chiếc quần da rách nát, hai tay siết chặt lại, đôi mắt đỏ ngầu, đứng giữa không trung từ trên cao nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Trấn Ngục Võ Thần nhìn ngó xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Một lát sau, một giọng nói như thần thánh vang lên.