Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5562: Ruộng thuốc



“Rốt cuộc đại nhân đang làm gì thế?”

Ám Minh Nguyệt ngơ ngác nhìn.

“Người anh em này của tôi có suy nghĩ không giống với người bình thường, nếu không thì cũng sẽ không giết được liên tiếp hai Võ Thần!”

Lang Gia cười nói, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

Anh ta tin rằng chuyện Lâm Chính bước vào hàng ngũ Võ Thần sắp đến rồi.

Có thể trở thành anh em của Võ Thần, là chuyện khiến người ở long mạch dưới lòng đất tự hào đến mức nào chứ?

Nhưng Lâm Chính chưa mày mò được bao lâu đã lồm cồm đứng dậy.

Ám Minh Nguyệt càng bối rối hơn.

Lâm Chính không thay đổi trận pháp này quá nhiều, cũng chỉ tháo ra vào con ốc, bỏ bớt vài cái bánh răng, sau đó gắn chúng vào chỗ khác...

Cấu tạo bên trong trận pháp không thay đổi gì nhiều.

“Được rồi!"

Đôi mắt Lâm Chính hiện lên vẻ cực kỳ hưng phấn.

“Đại nhân, anh làm gì thế?” 

 Ám Minh Nguyệt cẩn thận hỏi.

Nhưng Lâm Chính chỉ khẽ mỉm cười: “Ám Minh Nguyệt, bố cô đúng là thiên tài, chẳng trách lại có thể chế tạo được mấy cứ điểm ở dưới mặt đất này, thật sự không tầm thường!”

“Đại nhân, anh muốn bày tỏ điều gì vậy?”

Ám Minh Nguyệt không cho rằng Lâm Chính chỉ đơn thuần muốn khen ngợi bố mình.

Lâm Chính cười không nói gì, đi đến bên cạnh trận pháp vỡ tan tành, cúi người xuống, ấn cái bánh răng đang cầm trong tay vào một cái rãnh ở bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng vặn một cái.

Ầm ầm...

Toàn bộ trận pháp lại vận hành một lần nữa.

Tất cả bánh răng chuyển động lách ca lách cách.

Phần lõi cũng tỏa ra ánh sáng.

“Không ổn, trận pháp lại kích hoạt rồi!”

“Người anh em, cậu... cậu đang làm gì vậy?”

Cả đám người Lang Gia đều hoảng hồn.

“Mọi người đừng hoảng hốt, mặc dù trận pháp này được kích hoạt lại, nhưng nó sẽ không gây ảnh hưởng gì đến chúng ta”

Lâm Chính phì cười, vẻ mặt bình tĩnh.

“Không ảnh hưởng gì chúng ta sao? Người anh em, vậy...

“Tôi chỉ mở cơ quan ẩn của Ám Thiên Võ Thần ra thôi!"

Lâm Chính bình tĩnh nói. “Cơ quan ẩn?” Mọi người chết lặng.

Lúc này, toàn bộ cứ điểm bắt đầu dao động kịch liệt

Mặt đất phát ra âm thanh cực kỳ lớn.

Ngay sau đó, mặt đất ở cuối cầu thang bắt đầu nứt ra, một đường hầm đi sâu xuống lòng đất bắt đầu xuất hiện.

“Quả nhiên!”

Lâm Chính mừng rỡ, lập tức chạy tới đường hầm.

“Đây là?”

Ám Minh Nguyệt nhìn trân trân.

“Đây chính là mật thất ẩn giấu của bố cô, đây mới chính là nơi bố cô cất giấu báu vật!”

Lâm Chính hưng phấn nói, sau đó lập tức chạy xuống lòng đất.

Đường hầm vừa hẹp vừa dài, tất cả mọi người đều đi vào bên trong.

Ngay sau đó, một cánh cửa ở cuối đường hầm xuất hiện trước mặt mọi người.

“Nó bị khóa rồi!” Lang Gia nói. “Đây không phải là vấn đề”.

Lâm Chính sử dụng sức mạnh phi thăng len lỏi vào trong ổ khóa loay hoay một lúc.

Rắc rắc!

Tiếng kêu giòn giã vang lên.

“Cửa mở ra rồi!"

Lâm Chính lập tức đẩy cửa bước vào!

Khoảnh khắc cánh cửa bằng đồng mở ra, một luồng ánh sáng mạnh mẽ lập tức chiếu rọi từ khe hở.

Mọi người che mắt lại theo bản năng. 

Đợi đến khi thích nghỉ được luồng ánh sáng mạnh này, họ đi vào trong cánh cửa, tất cả mọi người đều chết lặng.

Bên trong đó là một cánh đồng.

Lâm Chính dụi mắt một cái để chắc chắn mình không nhìn nhầm.

Nơi này đúng là một cánh đồng.

Một cánh đồng nhân tạo.


Ánh mắt Lâm Chính đầy nóng bỏng, lập tức đi vào đồng ruộng, cẩn thận kiểm tra các loại cây trồng trong thảm thực vật này.

Không có ngoại lệ, tất cả đều là các thần dược cực phẩm.

“Là ở nơi này! Chính là mấy thứ này...”

Đôi mắt Lâm Chính đầy sự thèm thuồng!