Nghe nói như vậy, tất cả lãnh đạo cấp cao của tòa nhà treo thưởng đều nghiêm mặt.
Không nghỉ ngờ gì nữa, tin tức ngay cả Thương Lan Phúc cũng đã thăm dò được, cơ cấu tổ chức tình báo chuyên nghiệp nhất ở long mạch dưới long đất như tòa nhà treo thưởng sao có thể không biết chuyện Trấn Ngục Võ Thần và Tiếu Thiên Võ Thần đang tiến về Long Tâm Thành?
Hai vị Võ Thần khí thế hùng dũng, nhìn khí thế đó e là muốn san bằng cả Long Tâm Thành.
Bây giờ tòa nhà treo thưởng cũng đang rầu vì chuyện này.
“Đương nhiên chúng tôi biết chuyện này".
Đặng Mão do dự một lúc, sau đó nói: “Cậu Lâm đừng trách, nói thật theo chúng tôi thấy, hai vị Võ Thần giết đến Long Tâm Thành không phải vì tòa nhà treo thưởng, mà là vì cậu.
“Các ông nghĩ thế nào?”. Lâm Chính hỏi.
“Trận chiến núi Bất Ước, ba vị Võ Thần ngã xuống, thi thể và truyền thừa của bọn họ đều trở thành bảo tàng quý giá nhất ở long mạch dưới lòng đất. Bốn vị Võ Thần đột nhiên xuất hiện là vì ba vị Võ Thần này. Nếu bọn họ từ bỏ Diệp Viêm chạy đến Long Tâm Thành, đương nhiên là vì cậu, người đã tham gia vào trận chiến Võ Thần. Từ đầu tới cuối tòa nhà treo thưởng không tham gia vào việc này, về tình về lý đều không liên quan đến chúng tôi, không phải sao?”.
Đặng Mão bình tĩnh nói. “Có liên quan đến các ông”. “Cậu Lâm nói vậy là sao?”.
“Tôi nói liên quan đến các ông thì chắc chắn có liên quan”.
Lâm Chính nói: “Hơn nữa, tôi hi vọng tòa nhà treo. thưởng có thể giúp tôi đối phó với hai vị Võ Thần, không những là Trấn Ngục Võ Thần và Tiếu Thiên Võ Thần, mà tôi còn hi vọng tòa nhà treo thưởng có thể thay tôi giải quyết luôn Bôn Lôi Võ Thần và Huyết Đồ Võ Thần”.
Nghe xong, có người không khỏi bật cười.
“Cậu Lâm, mặc dù cậu là khách quý của tòa nhà treo thưởng chúng tôi, nhưng cũng không thể bắt chúng tôi làm kẻ thế tội chứ?”.
Một người phụ nữ vừa tức giận vừa buồn cười: “Tòa nhà treo thưởng chúng tôi sẽ không làm bia đỡ đạn cho. những vị khách không biết trời cao đất dày!”.
“Bà Kỳ Dương?”.
Đặng Mão ngẩng đầu, nhíu mày.
“Phó chủ tịch, tôi nói thật mà thôi! Ông cảm thấy lời tôi nói có vấn đề thì cứ việc phạt tôi, tôi không có lời nào. để nói!".
Người được gọi là bà Kỳ Dương không sợ hãi, đứng dậy nói.
Đặng Mão nhíu mày, thấy những người khác cũng tức giận thì chỉ đành im lặng.
Nhưng Lâm Chính lại không sốt ruột, anh vẫy tay về phía cửa.
Chẳng mấy chốc, Tửu Ngọc, Thương Lan Phúc, Ngự Bích Hồng và những người khác khiêng hai túi đen vào. phòng họp.
Bọn họ nhìn túi đen đó, ánh mắt nghỉ hoặc.
“Cậu Lâm, đây là?”.
Đặng Mão nghỉ hoặc hỏi.
“Bây giờ tôi giao nó cho mọi người, các người đồng ý đi đối phó với Võ Thần không?”.
Lâm Chính mỉm cười nói. “Đây là thứ gì?”.
“Cậu Lâm, tôi nói thật bất kể cậu có cho chúng tôi cái gì, chúng tôi cũng sẽ không đồng ý!”.
“Võ Thần không hề tầm thường, huống hồ là những Võ Thần lâu năm như Trấn Ngục Võ Thần và Tiếu Thiên Võ Thần. Dù là với nội tình của tòa nhà treo thưởng chúng tôi cũng không thể đối phó”.
“Không được, chuyện này tuyệt đối không được!".
Bọn họ nhao nhao phản đối.
Đặng Mão thấy vậy cũng đứng dậy: “Cậu Lâm, chuyện này tôi thấy vẫn nên...”.
Đặng Mão đang định Từ chối, Lâm Chính mở túi màu đen để lộ thi thể ở bên trong.
Đặng Mão cảm thấy hô hấp của mình sắp đông cứng, lập tức hô to.
Những người khác đều sửng sốt, ngạc nhiên nhìn hai thi thể ở trong túi.