Bà tổ Huyết Đao dường như ý thức được điều gì đó, lập tức lao ra ngoài cửa lớn.
Chỉ thấy toàn bộ tầng ba, bụi đất mù mịt, tan thành những mảnh nhỏ, giống như hoàn toàn bị đễo sạch.
Cũng do tầng ba bị phá hư nên toàn bộ tòa nhà treo. thường bắt đầu lung lay, lún xuống.
Cũng may hình như tòa nhà treo thưởng có cơ chế đặc biệt bảo vệ, sau khi tầng ba bị phá hư, bên ngoài tòa nhà lập tức xuất hiện một vòng ánh sáng, vòng ánh sáng này như tấm lưới gia cố, giúp tòa nhà treo thưởng ổn định, cho nên nó không sụp xuống.
Nhưng chẳng được bao lâu.
Vèo!
Trên chỗ tầng ba đầy bụi bặm kia, xuất hiện một bóng hình.
Hai bên trái phải của thân hình đó xách theo một thi thể.
Chính là thi thể của Thái Thiên và Thương Lan!
Người đoạt thi thể lại là Trấn Ngục Võ Thần!
“Cái gì?”
Hô hấp của bà tổ Huyết Đao căng thẳng, nhưng đã nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Xem ra tòa nhà treo thưởng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, nếu không Trấn Ngục Võ Thần sẽ không lấy hai thi thể kia đi dễ dàng như vậy!”
Bà tổ Huyết Đao khàn khàn nói.
“Bà tổ, mau đi đi, đợi bốn người phân chia quyền sở hữu thi thể xong là tới phiên tôi rồi”. Lâm Chính vẫn ngồi ở tầng một của sảnh lớn như cũ, vẻ mặt bình tĩnh nói.
Bà tổ Huyết Đao quay đầu nhìn vào mắt Lâm Chính, im lặng một lát, sau đó dẫn người âm thầm tới bên cạnh Lâm Chính.
“Tội gì phải như vậy?”
Lâm Chính thở dài.
Trấn Ngục Võ Thần đưa hai thi thể đi rất thuận lợi, còn Tiếu Thiên, Huyết Đồ, Bôn Lôi khoan thai tới muộn, lập tức tiến lên chào đón.
“Sao lấy được dễ dàng vậy, xem ra tòa nhà treo thưởng cũng biết ý đồ của chúng ta”.
Tiếu Thiên Võ Thần lạnh nhạt nói.
“Hừ, bọn họ dám không giao à? Nếu không giao thì cứ chờ tôi san bằng tòa nhà treo thưởng của ông ta!”
Huyết Đồ Võ Thần lạnh lùng nói. “Thế này cũng bớt đi rất nhiều việc vui, đáng tiếc!” Bôn Lôi Võ Thần lắc đầu liên tục.
“Được rồi các vị, đừng dong dài thêm nữa, chúng ta nhanh chóng phân những cái này ra đi”.
Tiếu Thiên Võ Thần nhìn chằm chằm vào hai thi thế trong tay Trấn Ngục Võ Thần, lạnh nhạt nói.
Bôn Lôi Võ Thần đi lên trước, nhìn kĩ một lượt, sao. đó con ngươi khẽ run.
“Đã động dao vào rồi!”
“Ông không phải đang nói chuyện vô nghĩa à? Hai cái thi thể này đã ở trong tòa nhà treo thưởng gần một tháng rồi, có thể không động dao được sao?”
Huyết Đồ Võ Thần hừ nói.
“Nhưng cú động dao này không bình thường!”
Bôn Lôi Võ Thần khàn khàn nói.
Ba người nghe thấy vậy, tất cả đều tiến tới.
Một lát sau, Huyết Đồ và Trấn Ngục đều ớn lạnh.
“Đao pháp tỉnh vi quá, thế mà còn cắt theo hoa văn rên cơ thể ra được, hơn nữa cũng không phá hư kết cấu của toàn bộ cơ thể, sao tòa nhà treo thưởng lại có kĩ năng nghề y cao như vậy?”
Tiếu Thiên Võ Thần nhíu mày nói.
“Theo tôi được biết, có lẽ thần y Lục của tòa nhà †reo thưởng cũng không có năng lực này, chẳng lẽ trong tòa nhà treo thưởng còn có người ưu tú khác?”
Bôn Lôi Võ Thần trầm giọng nói.
“Quan tâm nhiều như vậy làm gì? Mặc dù có động dao, nhưng dao này cắt theo hoa văn, phần lớn cơ thể không bị phá hỏng, vẫn còn giá trị rất cao, bốn người chúng ta chia nhanh lên đi”.
Huyết Đồ Võ Thần lạnh nhạt nói: “Tôi không cần hai thi thể này, tôi lấy hai đầu thôi, phần khác các người tự chia!”
Trấn Ngục Võ Thần cười khẩy, đẩy người ra ngoài.
Huyết Đồ Võ Thần đột nhiên không kịp phòng bị, lui về sau mấy chục bước liên tục, mới dừng lại.