Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5600: Võ Thần Kỹ



Độ cứng của sợi xích đó như thế nào, Tiếu Thiên Võ Thần có thể cảm nhận được. Sợi xích này là do Trấn Ngục Võ Thần kết tụ sức mạnh phi thăng lại tạo thành, độ cứng của sắt thép còn không bằng một phần một trăm của nó.

Vậy mà người này lại chỉ cần dùng một chiêu kiếm mà đã có thể chém đứt.

Nếu vậy, uy lực của nhát kiếm vừa nãy, chỉ sợ đã vượt qua sức tưởng tượng của người bình thường, đủ để lấy mạng của ông ta rồi.

“Người này, thật sự đã có sức mạnh của Võ Thần rồi sao?”

Tiếu Thiên trầm tư.

Xiềng xích nổ tung, nhưng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục quấn lấy Lâm Chính.

Lâm Chính lại tung ra một kiếm.

Đòn kiếm này làm sợi xích nổ tung tại chỗ.

“Ha ha ha ha, thú vị!”

Trấn Ngục Võ Thần không những không tức giận mà còn cười lớn, lại vung tay lên không trung.

Rầm rầm rầm rầm...   

Áp lực xung quanh Lâm Chính lập tức tăng vọt lên, một lưồng sức mạnh vô hình bắt đầu trói buộc lấy cơ thể anh.

Nhưng Lâm Chính hoàn toàn không hoảng loạn, cưỡng ép chịu đựng luồng khí áp này, vung thanh Tuyệt Thế Tà Kiếm về phía Trấn Ngục Võ Thần

Vù.

Vù.

Vù.

Tuyệt Thế Tà Kiếm bộc phát một lượng lớn tà khí cực kỳ đáng sợ, độ thuần khiết của mỗi tia tà khí có thể so với Ám Thiên Võ Thần.

Nhưng Trấn Ngục Võ Thần lại chỉ đứng yên tại chỗ mà nheo mắt nhìn, hoàn toàn không để ý đến lượng tà khí đang đánh tới.

Ầm ầm ầm ầm...

Toàn bộ tà khí đánh lên người của Trấn Ngục Võ Thần rồi hoàn toàn nổ tung.

Nhưng nhìn Trấn Ngục Võ Thần, lại không thấy ông †a có một chút thương tổn nào.

Lượng tà khí này, căn bản không hề khiến ông ta bị  thương dù chỉ một chút.

“A”

Người của thế gia Huyết Đao đều sửng sốt.

“Chẳng lẽ cơ thể của ông ta bất tử sao?” “Sức mạnh của đòn đánh vừa nấy có thể xé cả núi sẻ cả biển, tại sao lại không gây ra được chút thương tổn nào cho ông ta vậy?”

“Các Võ Thần bình thường trúng đòn đó chỉ sợ rằng không phải chết thì cũng bị thương nặng, vì sao ông ta...”

Mọi người trố mắt đứng nhìn, hy vọng là bản thân đang nhìn nhầm.

“Không đủ, với sức mạnh này của cậu thì còn lâu mới đủi”

Trấn Ngục Võ Thần lại cười lớn, sau đó đột nhiên huy động sức mạnh.

“Tiếp theo, đến lượt tôi rồi!” Vụt!

Một loạt âm thanh kì quái vang lên từ giữa không trung. 

Sau đó lại thấy Lâm Chính người vừa nãy còn đang vung kiếm, cơ thể đột nhiên run rẩy, tiếp đó hai tay hai chân đều bị ép dính chặt lại. Giống như đang bị một tên khổng lồ vô hình hung ác giữ chặt lấy.

Ngay cả khoảng không xung quang Lâm Chính dường như cũng bị bóp méo.

Sắc mặt của Lâm Chính dần dần lộ ra vẻ đau đớn, cơ thể cố gắng vùng vẫy ra. Nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi luồng sức mạnh vô hình đang bao trùm lấy xung quanh anh.

“Tôi nói này. Tôi và cậu giao đấu cũng chỉ tốn công vô ích. Tôi thừa nhận sức mạnh Võ Thần của cậu, nhưng. chỉ với sức mạnh này của cậu, cho dù được xếp vào trong bảy Võ Thần, thì cũng chỉ được xếp ở hạng chót”.

Trấn Ngục Võ Thần lắc đầu, nhẹ nhàng mỉm cười: “Bây giờ, nên kết thúc được rồi!”

Nói xong, ông ta lao về phía Lâm Chính, rút đầu lâu và xương sống ra.

Nhưng đúng vào lúc Trấn Ngục Võ Thần chuẩn bị ra tay.

“Hự

Cơ thể ông ta đột nhiên khựng lại, hai mắt trừng lớn, giống như phát hiện điều gì đó.

Ông ta lập tức cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện trên hai vai và hai cánh tay mình bỗng dưng xuất hiện một cây châm khí màu đen mỏng như sợi tóc. 

Những cây châm khí này được bày bố trên hai vai và hai tay của ông ta một cách rất có quy luật. Vì chúng cực kỳ mỏng, ngắn và bé đến nỗi Trấn Ngục Võ Thần cũng không nhận ra được sự tồn tại của chúng.

“Đây là thứ mà những nhát kiếm khí ban nấy tạo ra sao?”

Vẻ mặt của Trấn Ngục Võ Thần lập tức cứng đờ. “Đúng vậy”.

Lâm Chính khó khăn gào lên.

Giây tiếp theo.

Âm ầm ầm ầm...

Tất cả châm khí đen nổ tung.

Vụ nổ này chấn động đến mức cơ thể Trấn Ngục Võ 'Thần không ngừng lay động sang hai bên.

Như vậy một hồi lâu, người mới dừng lại được, nhưng vẫn chưa thể đứng vững.

Phụt!

Trấn Ngục Võ Thần phun ra một ngụm máu lớn từ trong miệng.

“Cái gì?” 

Tất cả mọi người đều chấn động, như thể từng người đang nhìn thấy một việc cực kỳ khó tin, tất cả đều chết lặng.

Người của thế gia Huyết Đao cảm thấy như bị sét đánh.

Tiếu Thiên Võ Thần hóa đá ngay tại chỗ.

Lúc này, ngay cả người của tòa nhà treo thưởng cũng điên cuồng dụi mắt, cảm thấy bản thân mình hình như đang nằm mơ.

“Chuyện này... làm sao có thể chứ?”

Mộ Dung Tùng lẩm bẩm.

Khi Trấn Ngục Võ Thần hộc máu, Lâm Chính cũng thoát được ra khỏi sự giam giữ.

Anh ngã thẳng xuống đất, tận lực thở dốc, nhìn cánh tay gần như biến dạng của mình.

Chỉ sợ nếu cứ tiếp tục bị siết như vậy, Lâm Chính sẽ bị ép chết.

Nhưng mà vẫn đạt được kết quả tốt.

Lâm Chính nhấc Tuyệt Thế Tà Kiếm lên, nhìn chằm chằm vào Trấn Ngục Võ Thần.

Anh lợi dụng kiếm khí vừa nấy để thi châm, rốt cuộc cũng thành công hạ độc được Trấn Ngục Võ Thần. 

Đây là một sự tiến triển mang tính trình tự. Tiếp theo đó, anh chỉ cần nhân cơ hội Trấn Ngục Võ Thần bị trúng độc, để kịch độc khuếch tán trong cơ thể của ông ta, là có thể khiến ông ta toi mạng!

Trong mắt Lâm Chính tràn đầy sự hưng phấn, định tiến thêm một bước để ra tay.

Nhưng vào lúc này, Trấn Ngục Võ Thần vừa mới còn đang cong người, lại đột nhiên đứng thẳng dậy, lau đi máu tươi trên khóe miệng, mỉm cười nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính lập tức sững sờ, dường như anh nhận ra điều gì đó, vội vàng quan sát cẩn thận Trấn Ngục Võ Thần. Giây lát sau, nét mặt anh trở nên cực kỳ khó coi.

“Độc của tôi, vậy mà lại bị ông giải được rồi sao?”

Lâm Chính kinh ngạc nói.

“Sao vậy? Rất khó sao?”

Trấn Ngục Võ Thần khẽ cười nói: “Chút độc cỏn con này, làm sao có thể làm khó được tôi?”

Lâm Chính rơi vào trầm tư.

Độc của anh như thế nào anh hiểu rất rõ. Nếu đổi lại là Thương Lan hay là Thái Thiên, thì e rằng không tốn một thời gian dài thì không thể nào giải được độc của anh được. 

 Vậy mà Trấn Ngục Võ Thần lại chỉ cần một hơi là có thể giải được rồi.

Đây tuyệt đối không phải dựa vào sức mạnh hùng mạnh là có thể làm được.

Có thể làm được điều này, tuyệt đối là do có y thuật cực kỳ cao siêu.

Y thuật của Trấn Ngục Võ Thần, có lẽ là là y thuật mạnh nhất mà Lâm Chính từng gặp.

“Cậu nhóc, cậu càng ngày càng cho tôi nhiều bất ngờ rồi đấy. Nhưng thật đáng tiếc, hôm nay tôi thực sự không có thời gian để trì hoãn với cậu, tôi còn phải đi hấp thụ những truyền thừa của Võ Thần. Vì vậy, tôi không thể để cậu tiếp tục sống!”

Trấn Ngục Võ Thần nheo mắt lại, đột nhiên thân thể ông ta cử động một cái, người biến mất trong nháy mắt.

Lâm Chính sửng sốt, lập tức nhắm mắt lại cảm nhận xung quanh.

Nếu tốc độ nhanh như vậy, thì mắt thường hoàn toàn không thể theo kịp được. Chỉ có thể dựa vào cảm giác để thăm dò vị trí của đối phương.

Nhưng thăm dò được một vòng, Lâm Chính cảm thấy bối rối.

Xung quanh căn bản không có hình bóng của Trấn Ngục Võ Thần.  

Ông ta chạy đi đâu rồi?

Lâm Chính lập tức ngẩng đầu nhìn lên. Cũng không có! Chẳng lẽ là?

Hô hấp Lâm Chính ngừng lại, lập tức nhìn xuống mặt đất.

Mặt đất đột nhiên bắt đầu rung chuyển điên cuồng, sau đó toàn bộ Long Tâm Thành cũng bắt đầu rung chuyển theo.

Bề mặt đất nứt toác, từng vết nứt rải rác dưới chân mọi người.

Đá lớn nứt vỡ, tòa nhà sụp đổ.

Móng của tòa nhà treo thưởng dường như cũng chịu tổn hại, bắt đầu rung chuyển.


Dứt lời, vô số sợi dây xích đá to lớn như cây đại thụ từ trong khe nứt ầm ầm chui ra.

Khắp Long Tâm Thành, giống như có một loạt các thần long đáng sợ xuất hiện, tùy ý lộng hành.

“Võ Thần Kỹ! Ngục Tỏa Vạn Hung!”