Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5646: Thiên Nhân



Bùm!

Tiếng nổ dữ dội vang lên.

Chỉ nhìn thấy mấy tầng trên cùng của tòa nhà treo thưởng nổ tung.

Vô số mảnh vỡ văng ra xung quanh.

Tòa nhà rung chuyển, lắc lư.

'Tất cả những người đang đánh nhau trong tòa nhà đều biến sắc, vội vàng quay người nhảy ra khỏi tòa nhà chạy trốn.

Người ở bên ngoài tòa nhà nhìn lên.

Chỉ nhìn thấy có một bóng người bay ra khỏi nóc tòa nhà, rơi thẳng xuống đất.

Người này không ai khác chính là Tiếu Thiên Võ Thần!

Bịcht!

Tiếu Thiên Võ Thần ngã xuống đất. Toàn bộ Long Tâm Thành rung chuyển. Người người chấn động.

Ở bên ngoài Long Tâm Thành cũng có vài người đang nhìn về phía này. 

“Mộ Dung Tùng đã đột phá thành công rồi sao?” Diệp Viêm ngạc nhiên đến mức lạc giọng. “Nguồn sức mạnh này... có mùi vị của các Võ Thần,

xem ra Mộ Dung Tùng đã hấp thụ xong truyền thừa của các Võ Thần!”

Một cô gái tóc trắng ở bên cạnh đi đến, nhìn chăm chú tòa nhà treo thưởng: “Diệp Viêm, nếu anh hành động vào lúc này, e rằng sẽ không dễ dàng như tưởng tượng đâu!"

“Đúng là tôi đã đánh giá thấp Tiếu Thiên Võ Thần và Mộ Dung Tùng, nhưng tình hình hiện tại vẫn rất thuận lợi”.

Diệp Viêm bình tĩnh nói: “Bây giờ chỉ cần đợi cho bọn họ đánh nhau một mất một còn, hai bên đều bị thương, tôi làm ngư ông đắc lợi là được!”

“Ồ, đó là một cách vụng về, nhưng cũng có thể làm được”.

Cô gái lắc đầu, cười mỉa: “Nhưng hai người họ đã bị lợi ích che mờ con mắt, hoàn toàn không nhận ra mối đe dọa năm trong bóng tối, thật nực cười, thật đáng thương”.

“Nhưng tôi cũng rất tò mò, rốt cuộc, Mộ Dung Tùng đã sử dụng phương pháp nào để hấp thụ truyền thừa của nhiều Võ Thần như vậy chứ?” 

Diệp Viêm suy ngẫm nói.

“Tòa nhà treo thưởng tích lũy được đến ngày nay, đã có vô số chuyện kỳ quái, đợi đến khi anh giết được Mộ Dung Tùng là sẽ biết ngay”.

Cô gái cười khẽ.

Diệp Viêm không nói gì.

Lúc này, một người đàn ông vạm vỡ ở bên cạnh Diệp. Viêm và cô gái đi tới.

Nhưng tâm mắt người đàn ông đó không rơi vào nóc tòa nhà treo thưởng, mà nhìn chăm chằm vào mặt đất bên dưới tòa nhà treo thưởng, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

“Anh nhìn gì vậy?”

Cô gái không để ý tới hỏi.

“Ở dưới mặt đất... hình như đang có thứ gì đó rất khủng khiếp đang di chuyển?”

Người đàn ông khàn giọng nói.

“Thứ gì đó khủng khiếp ư?”

Diệp Viêm gẵn giọng hỏi:

“Là thứ gì?”

“Tôi không biết..."  

Người đàn ông khản giọng nói: “Cần phải cẩn thận một chút, có thể có một mối đe dọa tiềm ẩn đang ở dưới mặt đất".

“Thật chứ?”

Cô gái nhìn sang Diệp Viêm, cười nói: “Cũng có thể xem nó là một thử thách đối với anh, nếu lần này anh vẫn không thể thành công, anh sẽ vĩnh viễn mất đi tư cách đi vào đội ngũ”.

“Yên tâm đi, Lâm Chính đã chết rồi, bảy Đại Võ Thần gần như đã tàn lụi, không còn ai ở long mạch dưới lòng đất có thể cản trở tôi nữa”.

Diệp Viêm bình tĩnh nói.

“Tôi chỉ thích vẻ ngoài tự tin này của anh thôi”.

Cô gái liếm đầu lưỡi, chuyển tầm mắt nhìn chăm chú vào Long Tâm Thành.

Nhưng vào giây tiếp theo. Âm!

Một vòng thần quang lại nổ ra trong Long Tâm Thành.

Sau đó, một luồng ánh sáng bảy màu nở ra trên nóc tòa nhà treo thưởng, xông thẳng vào đỉnh lớp dung nham. 

“Đó là... ánh sáng Thiên Nhân!

Diệp Viêm khản giọng nói: “Xem ra Mộ Dung Tùng đã đạt tới cảnh giới trời và người hợp nhất...”

“Thiên Nhân sao? Thú vị!” Mọi người sợ hãi nhìn.

Tiếu Thiên Võ Thần siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chäm người ở trên bầu trời.

Nhưng vào lúc này.

'Thình thịch!

Không hiểu tại sao, ông ta vẫn luôn cảm thấy như có một luồng khí kỳ lạ nào đó bồng bềnh đi ra khỏi mặt đất.

Là mình tưởng tượng ra sao?

Hay là... có thứ gì đó ở bên dưới mặt đất?