Lang Gia, Đào Thành, Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc, Tửu Ngọc, Mị Mộng... Tất cả mọi người đều đang nín thở, ẩn nấp bên trong chướng khí dày đặc, không dám thở mạnh một hơi, cẩn thận nhìn về phía trước.
Không gian trước mặt mờ mịt.
Vài người có thể loáng thoáng nhìn thấy vài bóng người đang di chuyển cách đó khoảng mấy trăm mét.
Những người này là ai? Tại sao lại có mặt ở nơi này?
Chẳng lẽ là có người đi vào từ cánh cửa bí ẩn dẫn xuống long mạch dưới lòng đất?
Mọi người lén nhìn nhau, không dám hành động liều lĩnh.
“Anh em, tôi ngồi thiền củng cố tu vi, anh giúp tôi canh gác một lúc!”
Lúc này, một giọng nói nho nhỏ vang lên từ phía trước.
“Anh lại ngồi thiền cái gì? Sao hả? Ngày thường anh không có đủ thời gian tu luyện sao? Hay là nói tới lúc anh phải canh gác, anh lại phải ngồi thiền hả?”
Một giọng nói khác vang lên, nghe có vẻ mỉa mai.
“Không, chỗ tôi tu luyện có vài con muỗi, tôi phải đập hết chúng, nếu không thì làm sao có thể an tâm tu luyện đây?”
“Muỗi hả? Ha ha, vậy thì anh thật là xui xẻo, được. rồi, đi mau đi! Làm xong rồi thì lại đổi ca, tôi cũng phải tu luyện nữa”.
“Được, anh chờ một tí”.
Sau khi trao đổi đơn giản xong, bên đó không còn âm thanh nào nữa.
Mà những người nghe được đều bối rối.
Băng hàn ở nơi này lạnh thấu xương, hoàn cảnh khắc nghiệt thì lấy đâu ra muỗi chứ?
“Những người đó là ai?”
Cuối cùng, Tửu Ngọc không nhịn được nữa, bật ra giọng nói nhỏ xíu cẩn thận hỏi: “Là thù, hay là bạn?”
“Tạm thời vẫn chưa biết”.
Lang Gia nhỏ giọng nói: “Tôi thấy chỗ này không. được an toàn, quản lý Đào, mọi người, hay là chúng ta đổi chỗ khác đi!”
“Đổi chỗ khác? Chúng ta không còn đường nào để đi thì có thể đi đâu đây? Nếu bây giờ rời khỏi đây, chắc chăn sẽ bị người của tòa nhà treo thưởng nhìn thấy, theo tôi, hay là chúng ta đi thương lượng với bọn họ, xác định thân phận của họ trước, có lẽ họ không phải là kẻ thù đâu, thấy sao?”
Đào Thành nói. “Cái này...” Mọi người bắt đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Lang Gia gật đầu một cái, đưa ra quyết định.
“Được, quản lý Đào, ông là người biết cách ăn nói, chúng ta đi sang gặp người đó, xem thử xem có nguy hiểm hay không, nếu tình hình không ổn, ông hãy nhanh chóng quay lại đây, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này!”
“Được, mọi người đợi một chút!”
Đào Thành khẽ mỉm cười, lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi ra khỏi chướng khí thương lượng với người ở bên ngoài.
Tuy nhiên, vào lúc Đào Thành đứng dậy chuẩn bị hành động, một tiếng cười nho nhỏ vang đến.
“Sao mấy con muỗi này lẻn vào đây được nhỉ?”
Câu nói vừa được nói ra, tất cả mọi người đều giật mình.
“Ai? Ai đó? Ai đang nói chuyện đó?”
“Cẩn thận!”
Lang Gia hét lên, lập tức rút chiến đao ra, nhìn về phía âm thanh phát ra.
“Cái gì?” Lang Gia sửng sốt, nhưng ngay sau đó lập tức nổi giận.
“Coi chúng ta là muỗi sao? Hừ, Lang Gia tôi đây tung hoành ngang dọc long mạch dưới lòng đất nhiều năm như thế, cho dù có là Võ Thần cũng không dám sỉ nhục tôi như vậy! Cậu thật kiêu ngạo!”
“Võ Thần? Nó là cái gì vậy? Bây giờ mấy người ngoan ngoãn đầu hàng, hay là để tôi giết từng người một, cuối cùng xé xác lột da mấy người ra, mấy người tự chọn đi”.
Đối phương cười nói, tựa như đang nói một việc cực kỳ thoải mái và vui vẻ...