Mọi người vượt qua con sông máu, giãm lên máu thịt, chạy vào Long Tâm Thành đổ nát.
Tuy không biết rốt cuộc trong Long Tâm Thành xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng bọn họ, chỉ cần chạy. được vào Long Tâm Thành thì may ra còn cơ hội sống.
Ít nhất đây là địa bàn của tòa nhà treo thưởng, tự dưng xuất hiện nhiều cao thủ như vậy, chắc chắn tòa nhà treo thưởng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng chạy mãi chạy mãi, bọn họ cảm nhận được từng luồng uy lực đáng sợ ập đến, không ngừng trấn áp. cơ thể bọn họ.
Hai chân dần trở nên nặng nề như đeo chì, ngày càng khó tiến về phía trước.
Nhưng bọn họ không dám dừng lại, mà cố gắng chạy tiếp.
Không phải bọn họ chưa từng nghĩ đến việc dừng lại phản kích.
Tuy đám người kia không đông, nhưng ai nấy đều có thực lực vô cùng đáng sợ.
Nhất là khí lực của họ cực kỳ cổ quái, sức mạnh phi thăng không phải là đối thủ.
"Rốt cuộc đám người này là ai vậy?".
"Chúng ta... chúng ta sợ là không sống nổi nữa rồi..."
"Mọi người cố lên, chúng ta sắp vào thành rồi!". Cầm Kiếm Nữ nghiến răng kêu lên. Ai nấy cắn răng chạy về phía trước.
Nhưng khi nhìn thấy tường thành đổ nát của Long 'Tâm Thành, trong lòng bọn họ đều vô cùng tuyệt vọng.
Lúc này, Long Tâm Thành đã trở thành một đống hoang tàn.
Tường thành đổ nát, các kiến trúc trong thành đều sụp đổ.
Ngay cả tòa nhà treo thưởng mang tính biểu tượng cũng không còn.
Bước chân mọi người dần chậm lại, cho đến khi dừng hẳn.
"Tòa nhà treo thưởng... đổ rồi?". Đào Thành thì thào, sắc mặt trắng bệch.
"Hình như tất cả người của Long Tâm Thành... đều chết rồi..."
"Long Tâm Thành... đã trở thành lịch sử?".
"Đây là một toà thành chết!".
"Chúng ta đến nhầm nơi rồi!".
Ai nấy tuyệt vọng, Mị Mộng còn ngồi bệt xuống đất. Bọn họ vốn định lợi dụng sức mạnh phòng ngự của Long Tâm Thành để lẻn vào ẩn náu, nhằm tránh sự truy
sát của đám người phía sau.
Nhưng không ngờ Long Tâm Thành không còn, tòa nhà treo thưởng cũng không còn.
Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là ai phá hủy tòa nhà treo thưởng? "Nhìn kìa, bên kia... bên kia còn có người sống!".
Đúng lúc này, giọng nói run rẩy của Tửu Ngọc vang lên. Mọi người lập tức đổ dồn mắt nhìn.
Chỉ thấy trên núi xác cách đó không xa là một bóng người toàn thân đầy máu.
"Người may mắn sống sót sao?".
Cầm Kiếm Nữ lẩm bẩm, nhưng đã không còn tâm tư để hỏi quá trình sự việc nữa, bởi vì đám cường giả phía sau đã đuổi tới.
Bịch bịch!
Mấy âm thanh nặng nề vang lên.
Chỉ thấy mấy cao thủ đến từ hẻm núi hạ xuống trước mặt bọn họ.
'Tổng cộng bốn người, ba nam một nữ, tóc trắng quần áo trắng, vẻ mặt đây chế giễu và châm chọc.
"Lũ chuột này chạy giỏi thật đấy!"
"Ha ha, lâu lắm không chơi trò mèo vờn chuột rồi! Thú vị, thú vị, ha ha ha..."
"Lần này các anh chạy đâu cho thoát?". Mấy người phá lên cười.
"Mọi người, đã đến nước này thì chúng ta chỉ đành liều chết vậy".
Cầm Kiếm Nữ khàn giọng nói.
"Cho dù không phải là đối thủ, thì cũng phải giật được một miếng thịt của chúng!".
"Được!". Bọn họ căn răng nói, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
"Dũng khí đáng khen, chỉ tiếc rằng chuột thì vẫn là chuột!".
Cầm Kiếm Nữ vô thức nhìn về phía người đó, hơi thở dường như ngừng lại.