“Không ngờ Lâm đại nhân cũng có sức mạnh quái dị này... rốt cuộc đây là sức mạnh gì?”
Mị Mộng ngơ ngác lên tiếng.
Lâm Chính kéo Tuyệt Thế Tà Kiếm, đi đến chỗ những thân hình vô cùng chật vật kia.
Đăng đăng sát khí. Nhiệt độ lạnh lão.
Giờ phút này, những người đó đã mất hết ý chí chiến đấu.
Sức mạnh Lâm Chính thể hiện ra khiến bọn họ cảm thấy tuyệt vọng.
Lúc này, không ai dám làm hành động cuồng vọng gì nữa, ai nấy đều quỳ gối trên mặt đất.
“Tha mạng... Đại nhân tha mạng..."
“Đừng giết chúng tôi, đừng giết chúng tôi!”
Âm thanh xin tha run rẩy vang lên.
“Lâm đại nhân, trước mắt đừng giết bọn họ!”
Lúc này, Mị Mộng nghĩ đến cái gì đó, vội vàng tiến lên hô.
TW sao?”
Lâm Chính quay đầu nhìn cô ta đầy kì quái.
“Đám anh Lang Gia chặn đường phía sau cho chúng tôi, bây giờ chưa biết sống chết ra sao, trước tiên cứ giữ mạng bọn họ lại, để cứu đám anh Lang Gia về đã!”
Môi dưới của Mị Mộng ngập ngừng nói.
“Cô nói cái gì?”
Lâm Chính ngơ ngẩn, lập tức hỏi: “Rốt cuộc thì sao. lại thế này?”
Mị Mộng vội vàng nói tất cả mọi chuyện ra.
Lâm Chính nghe xong, liên tục lùi về sau, toàn thân suýt đứng không vững.
“Không sống được... Bọn họ... Chắc chắn không sống được...”
Lâm Chính lẩm bẩm nói.
“Không sống được?”
Hô hấp của Mị Mộng ngớ ra: “Anh Lâm, ý anh là...”
Mọi người cũng bị lời nói của Lâm Chính làm cho khiếp sợ.
Chỉ thấy Lâm Chính đột nhiên tiến lên, bóp cổ một người, kéo hản ra, đặt Tuyệt Thế Tà Kiếm lên cổ hắn.
“Nói cho tôi biết, hang ổ của mấy người ở đâu, các người, rốt cuộc là ai?”