Bây giờ Lâm Chính không thể phán đoán được điều mà người canh giữ long mạch nói là thật hay giả.
Dù sao anh không có cách nào phá vỡ tảng đá cứng đầu trên bề mặt vuốt rồng, không cách nào suy đoán được bên trong có phải có máu thịt rồng hay không.
Nếu điều này là sự thật thì sẽ chấn động đến mức. nào?
Xác rồng ngàn cây số? Đây là sinh vật thật sự tồn tại ư?
Lâm Chính hít thật sâu, khó mà tiêu hoá hết những gì nghe được từ người phụ nữ cụt tay.
Anh không muốn hỏi quá nhiều, chỉ nói: “Mấy anh em kết nghĩa của tôi bây giờ còn sống không?”
“Anh em kết nghĩa?” Người phụ nữ cụt tay choáng váng.
“Chính là những người lúc trước bị các cô giam giữ trong hẻm núi”.
Mị Mộng lập tức giải thích. Sắc mặt người phụ nữ cụt tay lập tức thay đổi, sau đó nhỏ giọng nói:
“Tôi... tôi không biết rõ lắm... có thể còn sống, cũng có thể...”
“Trói bọn họ lại!” Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Anh muốn làm gì? Không phải anh đã nói, chỉ cần tôi trả lời câu hỏi của anh, anh sẽ để chúng tôi đi sao! Sao anh lại lật lọng chứ?”
Người phụ nữ cụt tay vội la lên.
“Yên tâm, tôi sẽ không thất hứa, nhưng tôi phải bảo đảm rằng anh em kết nghĩa của tôi vẫn bình an vô sự! Bây giờ các cô đưa tôi đến hẻm núi, nếu anh em kết nghĩa của tôi còn sống, tôi sẽ dùng các cô để trao đổi với họ, tất nhiên, nếu họ đã xảy ra chuyện... các cô, chỉ có thể chôn theol”
Lâm Chính lạnh lùng nói. Hô hấp của người phụ nữ cụt tay chợt đình trệ.
Nhưng những người bên cạnh lại vui mừng khôn xiết.
Đại nhân, anh muốn đi đến hẻm núi à? Không thành vấn đề, giờ chúng tôi đưa anh đến đó ngay!”
Một người vội nói. “Dãn đường!”
Lâm Chính trầm giọng nói.
“Được, được, anh đi theo tôi!”
Người nọ gật đầu liên tục.
Đào Thành ra lệnh cho người dùng dây thừng trói bọn họ, sau đó bọn họ vội vàng dẫn đường, dẫn nhóm Lâm Chính quay về hẻm núi thần bí.
Tuy người phụ nữ cụt tay chỉ còn một tay, nhưng cũng bị dây thừng trói quanh người, chỉ cử động được hai chân.
“Lân này chúng ta không sống nổi rồi!”
Cô ta ủ rũ cúi đầu, khàn giọng nói.
“Ồ, không sống nổi? Cô sai rồi, bọn họ mới là người không sống nổi!”
Những người bên cạnh cười khẩy.
“Anh có ý gì?”
“Thiên đàng có lối không đi, địa ngục không cửa thì lao vào, tôi nói thật cho cô biết, hôm nay là ngày đoàn trưởng quay về, nếu bọn họ đến hẻm núi, tôi cam đoan sẽ gặp được đoàn trưởng, cô nói chúng ta có thể sống không?”
Người nọ híp mắt cười.
Vừa dứt lời, hai mắt người phụ nữ cụt tay mở to.
“Thật ư?”
“Đừng nói chuyện, đi thôi”.
Mấy người âm thầm trò chuyện, sau đó miệt mài dẫn đường.
Lâm Chính nuốt mấy viên thuốc, đâm vài châm vào. người, rồi nhắm mắt đi theo.
Anh phải mau chóng tiêu hóa và nắm giữ long lực trong cơ thể càng sớm càng tốt.
Cầm Kiếm Nữ và những người phía sau trông có vẻ hốc hác, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Nhưng vì đám người Lang Gia, họ biết mình không thể lùi bước.
Dù sao Lang Gia bị bỏ lại trong hẻm núi là vì bảo vệ bọn họ, sống chết không rõ.
Tuy nhiên, sau khi mọi người đi được nửa ngày đường, Lâm Chính đột nhiên hét lên: “Dừng lại!”
Đám người canh giữ long mạch đi trước đều choáng váng, rối rít quay đầu.
“Đại nhân, có chuyện gì vậy?” “Nghỉ ngơi ở đây một lát”.
Lâm Chính nhắm mắt, bình tĩnh nói, sau đó khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tĩnh tọa.
Mọi người bối rối. “Người này đang giác ngộ à?” Một người ngạc nhiên thì thâm.
“Giác ngộ vào lúc này? Đang làm gì vậy? Kéo dài thời gian sao?”
“Nếu lỡ mất thời điểm đoàn trưởng đến, vậy thì nguy rồi"
Vài người xì xào bàn tán, ánh mắt hiện lên vẻ kỳ dị.
Nhưng giây tiếp theo.
“Đây... đây là... long quang?”
Người phụ nữ cụt tay ngã gục xuống đất, run rẩy nói.