Chỉ thấy một số lượng lớn sợi dây trắng mỏng như sợi tóc xuất hiện trước lối vào tầng năm.
Những sợi dây trắng đan vào nhau như một tấm lưới lớn bịt kín lối vào tầng năm.
“Những thứ này trước đây chưa từng có, chắc đều là do tên Lâm Chính kia sắp đặt, sư phụ hãy cẩn thận”.
Diệp Viêm liếc nhìn sợi dây nhỏ rồi nói.
"Ồ"
Long Tu liếc nhìn lối vào, sau đó nói với đám người Thu Ngạn: "Tên đó đã sắp đặt cơ quan rồi, cậu còn đợi
cái gì nữa mà còn không mau phá cơ quan này cho tôi?”
Vẻ mặt Thu Ngạn thay đổi, chân chừ không dám tới gần.
Đây không phải là chịu chết sao? Đương nhiên là Long Tu sẽ chẳng hề quan tâm đến tính mạng của bọn họ, gọi bọn họ tới đây cũng chỉ vì giờ phút này.
"Các người đứng ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ các người muốn cãi mệnh lệnh của đại nhân sao?”
Diệp Viêm thờ ơ nói.
“Anh...
Thu Ngạn tức giận.
“Sư phụ, con thấy hình như những người này không †ôn trọng sư phụ lắm”.
Diệp Viêm chắp tay, bình tĩnh nói: "Bọn họ không tôn trọng sư phụ thì cũng đồng nghĩa với việc không tôn trọng Long tộc, nếu đã có ý đồ khác thì tuyệt đối không thể giữ lại”.
“Con nói đúng lắm”.
Long Tu hừ một tiếng: "Bây giờ đến cả lệnh của tôi cũng không thèm nghe, tức là cậu không đặt lợi ích của Long tộc lên hàng đầu, người như vậy nói không chừng sau này sẽ phản bội Long tộc”.
Lời vừa dứt, Long Tu lập tức vung tay lên.
Rầm!
Một sức mạnh mãnh liệt quét qua và bao vây đám người Thu Ngạn.
Mọi người sợ tới mức run bần bật, làm gì có ai còn dám trái lời nữa.
'Thu Ngạn tức giận trừng mắt với Diệp Viêm.
Hắn biết, tên Diệp Viêm này không chỉ lấy lòng Long Tu mà còn cố ý báo thù riêng.
"Các anh em, không được để Long Tu đại nhân hiểu lầm sự trung thành của chúng ta với Long tộc”.
Thu Ngạn hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: "Chúng ta đi thôi! Trước tiên hãy dò đường cho Long Tu đại nhân!"
Mọi người nghe vậy cũng chỉ có thể theo Thu Ngạn tiến về phía trước.
"Thu Ngạn đại nhân, chúng ta làm vậy là đang đâm đầu vào chỗ chết đó!"
Một người thì thầm nói, cơ thể run bần bật.
"Tôi biết là đâm đầu vào chỗ chết nhưng chúng ta còn có lựa chọn khác sao? Nếu chúng ta không đi thì chắc chắn Diệp Viêm sẽ xúi giục Long Tu giết chúng tai"
'Thu Ngạn trầm giọng nói.
"Chúng ta và tên Diệp Viêm kia không thù không oán, tại sao hắn lại làm thế chứ?"
Một người khác căm phẫn nói.
Những người này cũng không hề quen biết Diệp Viêm, đây là lần đầu tiên họ gặp hắn, đương nhiên là không tài nào hiểu nổi.
'Thu Ngạn thở dài, lắc đầu nói: "Diệp Viêm không có thù oán gì với các người, nhưng Long Tu đại nhân thì lại mong chúng ta chết đó!"
"Cái gì cơ?"
Mọi người cũng không thể nào tin nổi.
"Chuyện này.... là vì sao chứ?"
"Tại sao Long Tu đại nhân lại như vậy?”
"Chúng ta đã làm sai cái gì sao?”
Mọi người đều không tài nào hiểu được.
'Thu Ngạn lại bất lực thở dài: "Chúng ta không làm gì sai cả, điều duy nhất chúng ta sai chính là đã nhìn thấy thứ không nên thấy”.
"Thứ không nên thấy?”
"Thu Ngạn đại nhân, vậy bây giờ chúng ta cứ ngoan ngoãn chịu chết như vậy sao?”
“Chẳng lẽ còn có lựa chọn khác sao? Chúng ta chỉ có thể cầu nguyện cho cơ quan tiếp theo sẽ không giết chết chúng ta thôi!”
Thu Ngạn thấp giọng nói, sau đó đứng ở phía trước, nhìn sợi dây nhỏ ở đằng xa rồi kích hoạt long lực chạm vào sợi dây nhỏ từng chút một.