Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5725: Đến tầng cuối cùng gặp tôi



Long Tu ngơ ngác.

Diệp Viêm vô cảm, vẻ mặt bình tĩnh dường như đã sớm đoán ra được tình huống này.

“Các người. cũng đã phản

Nếu các người đã giúp kẻ phản bội thì ¡I Tôi phải giết hết các người!

Long Tu khôi phục lại tỉnh thần, tức ói máu, gào thét với Thu Ngạn.

Nhưng bây giờ Thu Ngạn đã bất chấp tất cả, lạnh lùng quát: “Long Tu, nếu chúng tôi không phản bội ông thì cuối cùng sẽ chết ở trong tay ông thôi, ông bảo thủ như vậy, hơn nữa còn coi thường tính mạng của bọn tôi, người như ông, không xứng lãnh đạo bọn tôi!”

“Mày... Thu Ngạn! Được! Được lắm! Mày chờ đấy, dù †ao có phải phá hủy toàn bộ cơ quan này thì cũng phải bắt sống mày, đến khi mày rơi vào tay tao, tao phải xem xem mày có còn kiên cường như bây giờ nữa không?”

Long Tu gầm lên, sau đó dẫn Diệp Viêm bay thẳng tới chỗ những sợi dây nhỏ.

Đám người Thu Ngạn thấy thế thì không dám do dự mà xoay người chạy vào trong.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã biến mất ở lối vào.

Long Tu kích hoạt long lực, định cắt đứt những sợi dây nhỏ rồi xông vào đó. 

“Sư phụ, không được!”

Diệp Viêm lập tức ngăn cản.

Nhưng mà... không kịp nữa rồi.

Bùm!

Long lực hóa thành một lưỡi dao sắc bén, hung hăng chém vào những sợi dây nhỏ, nhưng trong nháy mắt, những sợi dây nhỏ kia đã cắt nát lưỡi dao sắc bén và điên cuồng đung đưa, mỗi lần đung đưa, nó lại phóng. ra một luồng sức mạnh cực lớn và bản ra xung quanh.

Nghe như tiếng đàn.

Diệp Viêm lập tức lùi lại, rút kiếm Bạch Cốt ra chặn lại.

Long Tu run rẩy hít sâu một hơi, định tránh đi nhưng lại không kịp.

Bang bang bang...

Lưồng sức mạnh hung hăng đập mạnh vào ngực. Long Tu.

Trong nháy mắt, lồng ngực Long Tu máu thịt lân lộn khiến da đầu tê dại rồi ngã thật mạnh xuống đất.

“Sư phụ, người có sao không?”

Diệp Viêm vứt kiếm Bạch Cốt, lắc bàn tay, cảm thấy hơi đau nhức.

“Sư phụ... vẫn ổn”.

Long Tu ôm ngực, ho khan vài tiếng, khóe miệng đây máu tươi.

Diệp Viêm nhìn Long Tu, ánh mắt xuất hiện tia lửa, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Sư phụ, cơ quan ở đây đã được Lâm Chính tăng cường sức mạnh rồi, tất cả năng lượng lưu chuyển bên trong đó đều là long lực, người bình thường không thể nào đối phó được, sư phụ đừng cố xông vào nữa”.

Diệp Viêm trầm giọng nói.

“Không xông vào, vậy thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn lũ khốn nạn kia ung dung vậy sao?”

Long Tu tức giận đùng đùng.

“Sư phụ, nếu đã là cơ quan thì luôn có cách phá giải, dù cho Lâm Chính nắm giữ thuật cơ quan của Long Cung thì cũng không thể nào thiết kế ra một cơ quan không có sơ hở được, chúng ta cứ yên tâm nghĩ cách phá giải nó, bọn họ vào được bên trong thì cũng không thể trốn thoát khỏi Long Cung, cần gì phải sốt ruột?”

Diệp Viêm bình tĩnh nói.

Long Tu nhìn Diệp Viêm, trong mắt lộ ra vẻ thán  phục, lửa giận cũng dần biến mất, nói: “Vậy ý của con là?”

Diệp Viêm không nói gì mà nhìn chằm chằm vào. những sợi dây nhỏ.

Khoảng nửa nén hương trôi qua, hai mắt hắn đột nhiên sáng lên, đè thấp giọng nói: “Con có kế này!”

Đám người Thu Ngạn vào đến tầng thứ sáu thì lập tức bắt đầu tìm kiếm Lâm Chính.

Bây giờ Lâm Chính là người duy nhất có thể cứu bọn họ, bọn họ đã đắc tội Long Tu, cũng đồng nghĩa với việc phản bội Long tộc.

Nhưng vì để giữ mạng, bọn họ không thể không làm như vậy.


Lời vừa dứt, đám người Thu Ngạn đều chấn động. 

Tầng cuối cùng?

Bọn họ cũng chẳng dám nghĩ nhiều, lập tức chạy về phía con đường.