Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5729: Đặt cược nhầm người



“Thánh vật?”.

Lâm Chínhnhìn về phía vật lấp lánh ẩn giấu đăng sau bánh răng cơ quan, tim đập thình thịch. Anh suy nghĩ một lúc, đưa mắt nhìn quanh.

“Đại nhân, ở đây giống như là khu vực trung tâm của cả tầng dưới cùng, bánh răng ở đây cũng không thể tùy tiện tháo dỡ, nếu không cơ quan cả khu vực này sẽ sụp đổi".

Một người dè dặt nói.

Lâm Chính quan sát một lúc, gật đầu đáp: “Đây đúng là khu vực trung tâm, không thể tùy tiện tháo dỡ, nếu không sẽ dẫn tới phản ứng dây chuyền, lợi bất cập hại”.

“Nhưng nếu không tháo bánh răng ra thì chúng ta không vào trong được, không thể chứng thực vật bên trong có phải là long tâm hay không”.

Thu Ngạn nhíu mày nói.

“Không cần lo, muốn vào trong không khó”.

Lâm Chính đột nhiên nói.

Bọn họ nghe xong đồng loạt nhìn sang anh.

“Đại nhân, anh có cách gì sao?”.

“Chúng ta không tháo bánh răng ra là được”. 

Lâm Chính nói: “Bánh răng ở đây cái nào cũng to, cao bằng một con người, chúng ta hoàn toàn có thể khoét một lỗ hổng ở trung tâm bánh răng rồi chui vào đớ.

Nghe vậy, đám người Thu Ngạn đều có vẻ mặt kỳ quái, đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói thế nào mới phải.

“Đại nhân, vừa rồi tôi quan sát, nhận ra chất liệu phần lớn cơ quan ở đây đều là lưu thiết”.

Thu Ngạn chắp tay nói. “Lưu thiết? Đó là gì?”.

“Đó là loại chất liệu chỉ có ở long mạch dưới lòng đất, có thể nói chỉ Long tộc chúng tôi mới cớ”.

“Nó cứng lắm sao?”.

“Kim cương cứng lắm đúng không? Độ cứng của lưu thiết còn gấp mười lần kim cương”.

“Vậy ý anh là...

“Có lẽ có thể xuyên thủng nó nhưng trong thời gian ngắn thì không được, e là chúng ta đục lỗ xong thì đám Long Tu, Diệp Viêm đã đuổi tới nơi rồi”.

Thu Ngạn nói.

Lâm Chính gật đầu, nhìn bánh răng, trong lòng muôn vàn cảm xúc.

“Chỉ đục lỗ đã rất phí thời gian công sức đối với tôi và anh, vậy mà người tạo ra Long Cung lại chế tạo được nhiều bánh răng bằng lưu thiết như vậy, chế tạo được cơ quan to lớn thế này, người đó phải lợi hại thế nào. Chúng †a so với người đó đúng là đom đóm so với ánh trăng, không đáng nhắc tới

“Đại nhân, bây giờ còn tâm tư để cảm khái ở đây sao?".

Những người khác nóng lòng như lửa đốt. “Không cần lo, tôi thử trước”.

Lâm Chính cười đáp.

“Thử?”.

Bọn họ mở to mắt nhìn về phía Lâm Chính.

“Đại nhân, anh muốn thử cái gì?”.

'Thu Ngạn cẩn thận hỏi.

“Thử xem tôi có thể dỡ bánh răng này ra không”.

Lâm Chính nói, sau đó đi về phía bánh răng to lớn ở chính giữa.

Đám người Thu Ngạn trợn tròn mắt. 

“Hả

“Đại nhân, lúc nãy tôi nói chưa rõ sao?”. Thu Ngạn liên tục gọi.

Nhưng Lâm Chính không quan tâm, đợi sau khi đứng vững thì thúc đẩy long lực toàn thân hội tụ nơi hai tay.

Nhìn đến đó, Thu Ngạn biết Lâm Chính không từ bỏ. Nhưng giờ chỉ dựa vào hai tay, dùng long lực hỗ trợ thì sao có thể xuyên thủng lưu thiết?

Người này điên rồi sao?

“Thu Ngạn đại nhân, sao người này không đáng tin vậy?”.

“Đây không phải là lãng phí thời gian sao? Thời gian của chúng ta vốn đã không đủ, cứ tiếp tục như vậy, đám Long Tu đuổi tới là chuyện sớm muộn”.

“Chúng ta mà rơi vào tay Long Tu thì sẽ tiêu đời”.

“Xem ra chúng ta đặt cược nhầm người Thu Ngạn thở dài, nói.

Bọn họ buồn rầu, bàng hoàng bất lực.

Đúng lúc này, một tiếng động quái dị đột nhiên truyền vào tai bọn họ...