Lực phá hoại đáng sợ lan tỏa ra giống như sóng lớn không ngừng đánh về phía Diệp Viêm.
Tuy Diệp Viêm có long lực nhưng không dày. Hắn không có được truyền thừa của Trấn Ngục Võ Thần giống Lâm Chính, không biết làm thế nào để hấp thu sức mạnh long mạch.
Dù hắn thiên phú dị bẩm, có thể nắm giữ số long lực hiện giờ đó đã là chuyện vô cùng khó.
Diệp Viêm bị đánh lùi, vẻ mặt vô cùng khó coi. “Giết!".
Bọn họ muốn tấn công Diệp Viêm, nhưng bị Thu Ngạn chặn lại.
“Không cần để tâm kẻ này, mau đi bảo vệ Lâm đại nhân!".
Thu Ngạn hét lên, dẫn người chạy tới long tâm, định chặn Long Tu lại.
Nhưng đối mặt với Long Tu, thực lực của đám người Thu Ngạn rõ ràng không đủ.
“Dựa vào đám chó mèo các người mà cũng dám giao đấu với tôi? Muốn chết?”.
Long Tu nổi giận, quơ múa hai tay, long lực giống như nước sông dâng trào, tràn ra ngoài.
Mặc dù cơ thể bọn họ đã được sức mạnh long tâm cường hóa, nhưng trình độ cường hóa cũng chỉ giúp cơ thể bọn họ vừa đủ chống đỡ đòn tấn công Long Tu, muốn đánh bại Long Tu vẫn là chuyện không thể.
Âm ầm ầm...
Chỉ qua vài hiệp, đám Thu Ngạn giống như bao cát bị đánh bay đi.
“Sư phụ, không cần quan tâm bọn họ, xử Lâm Chính trước, lấy long tâm!”.
Diệp Viêm hét lên. “Không cần cậu dạy!”.
Long Tu lạnh lùng quát lên, toàn thân tỏa ra một vòng long lực màu vàng.
Số long lực này giống như ngọn lửa vây quanh người ông ta.
Đám người Thu Ngạn bò dậy, muốn tiến tới ngăn chặn nhưng lại bị ngọn lửa đó đẩy lùi, hoàn toàn không thể đến gần.
“Khốn nạn!”.
“Sao có thể?”.
Bọn họ nghiến răng, sốt ruột vô cùng.
“Nghe đây, nếu Lâm đại nhân chết rồi, chúng ta chắc chắn không sống nổi, Long tộc sẽ không tha cho chúng ta! Chỉ có bảo vệ Lâm đại nhân thì mới có thể đối phó được với Long Tu”.
Bọn họ vốn là người Long tộc, biết rõ sự đáng sợ của Long tộc.
Hôm nay phản bội Long tộc, có chạy đến chân trời góc biển cũng khó thoát.
Chỉ có đi theo Lâm Chính thì may ra còn có cơ hội sống.
Thế là bọn họ cùng nhau chạy tới, chống chịu long lực cùng xông vào trong.
Mặc dù bọn họ không ngừng bị long lực màu vàng đánh bay ra xa, nhưng hành động bất chấp tất cả của bọn họ cũng không tạo thành rắc rối không nhỏ cho. Long Tu.
Long lực của Long Tu bị tiêu hao không ít, bước. chân cũng chậm lại.
Hai mắt ông ta lộ ra sự phẫn nộ: “Lũ ruồi nhặng, tưởng tôi không giết được chúng mày sao?”.
Ông ta quay đầu lao về phía đám người Thu Ngạn. Ông ta không kiên nhãn được nữa.
“Sư phụ, mặc kệ bọn họ, lấy long tâm trước!”.
Diệp Viêm sốt ruột hét lên.
Nhưng... hoàn toàn vô dụng.
Lúc này Long Tu chỉ muốn giết chết đám người Thu Ngạn.
“Giết đám ruồi nhặng phiền phức này trước rồi lấy long tâm cũng không muộn!".
Long Tu hét lên, tóm lấy một người đang xông đến.
Người đó biến sắc, muốn lui lại nhưng phát hiện không kịp nữa.
Bộp!
Tiếng động to rõ vang lên.
Người đó bị Long Tu bóp chặt cổ.
“A
Long Tu gào lên, tay dùng sức.
Phụt!
Một tiếng động quỷ dị vang lên.
“Tiếp theo sẽ là các người!”.
Long Tu đi về phía đám người Thu Ngạn, vẻ mặt dữ tợn.
Diệp Viêm ở bên thấy vậy, trong mắt chỉ còn sự tuyệt Vọng...