Một luồng long lực không gì sánh kịp gần với sức mạnh không gian biến dạng nghiền nát kiếm Bạch Cốt.
Diệp Viêm cũng bị sức mạnh đó đánh bay, đập mạnh lên vách tường ở phía sau, miệng nôn ra máu ngã xuống đất, muốn đứng dậy thì đã rất khó.
Lâm Chính đứng trước mặt Diệp Viêm, từ trên cao nhìn hắn, trên mặt không có biểu cảm gì.
“Không ngờ chúng ta tranh đấu lâu như vậy lại kết thúc bằng cách này!".
Diệp Viêm nói. “Phải, tao cũng không ngờ đến”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Thật ra mày không nên tiếp tục theo đến đây. Sau khi tao hấp thu sức mạnh
long mạch, tao và mày đã ở hai tầng cấp khác nhau. Lúc. này mày nên rời khỏi nơi này tích lũy sức mạnh, nghĩ cách nâng cao thực lực rồi hãy chiến đấu với tao, nhưng mày lại không! Mày tham lam máu thịt của người Long tộc, muốn lợi dụng máu thịt của bọn họ tăng cường thực lực, đáng tiếc mày nhắm sai người rồi!".
Diệp Viêm mấp máy môi, sau đó nhổ ra máu, nói: “Sai một ly đi một dặm, sớm biết như vậy, khi xưa tao. nên bất chấp tất cả mà giết mày”.
“Nhưng thế giới này không có nếu như”.
Diệp Viêm không nói.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh nói: “Diệp Viêm, tao tôn trọng mày, mày hãy tự sát đi”.
Diệp Viêm chậm rãi ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn Lâm Chính, sau đó hít sâu một hơi.
“Mày là một đối thủ không tồi”.
Hắn cười nhạt, sau đó đưa tay chậm rãi ấn lên ngực. mình.
“Hi vọng kiếp sau chúng ta vẫn có thể là đối thủ!”. Diệp Viêm nói, sau đó vận lực.
Ầm!
Ngực hắn lập tức nổ tung, lục phủ ngũ tạng đều bị hủy hoại, cả người co giật. Sau đó hai mắt hắn dần ảm đạm, tay chân vô lực buông thõng, chết một cách triệt để.
Lâm Chính đi tới bên cạnh Diệp Viêm, lấy châm bạc đâm vào cơ thể hắn, cắt đứt mệnh mạch của hắn, đề phòng người khác cứu sống hắn rồi mới đứng dậy.
“Hi vọng vậy”.
Lâm Chính nói.
Cuối cùng Diệp Viêm cũng chết.
Anh vào long mạch dưới lòng đất là để diệt trừ Diệp Viêm. Nay mối họa tiềm ẩn này đã đượt diệt trừ, Lâm
Chính cũng xem như buông bỏ được gánh nặng.
“Đi thôi”.
Lâm Chính thở ra làn khí đục, nói.
“Đại nhân, hắn... hắn chết rồi sao?”.
Đám người Thu Ngạn nấp ở cửa run rẩy đứng dậy, hỏi.
“Ừ, chết rồi”.
Lâm Chính nói: “Tôi đã tự tay cắt đứt mệnh mạch của hắn, không ai có thể cứu hắn!”.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt..”.
Đám người Thu Ngạn vỗ ngực, vẻ mặt vừa thoát khỏi kiếp nạn.
“Nơi này không tiện ở lâu, phải mau chóng rời đi”. Lâm Chính nói, quay người chạy ra ngoài.
Bức tường ở xung quanh nứt ra, một luồng sức mạnh khủng khiếp tràn vào trong.
“Cái gì?”.
Lâm Chính biến sắc.
“Sức mạnh này thật là cuồng bạo, hơn nữa còn lan từ ngoài vào trong... Chẳng lẽ có người đánh phá Long Cung từ bên ngoài?”.