Người của Long tộc nghe thấy thế liền hiểu ngay ý đồ của Long Tử.
Âm mưu!
Đây là một âm mưu trắng trợn!
Long Tử muốn hiến tế tất cả bọn họ.
"Long Tử đại nhân, xin hãy tha cho tôi đi! Tôi không muốn chết! Xin anh hãy tha cho tôi!".
"Cho tôi ra khỏi đây đi, hu hu hu..."
"Cứu tôi với! Ai cứu tôi với!".
"Cứu tôi với!".
Những tiếng rên la thảm thiết không ngừng vang khắp nội điện.
Tất cả người của Long tộc đều gào khóc xin tha.
Có người còn chửi bới Long Tử.
Nhưng tất cả đều vô ích.
Long Tử không chút quan tâm đến cảm xúc hay lời nói của bọn họ.
Cái hắn cần là sức mạnh!
Là sức mạnh vô địch thế gian!
"Hấp thu tinh hoa của các vị không những có thể giúp tôi tạm thời có thủ đoạn chống lại thần linh, mà còn giúp tôi đột phá cảnh giới trước đó, bước vào cảnh giới chí cao vô thượng kia. Tôi định hiến tế tộc nhân từ từ, nhưng hôm nay ra nông nỗi này thì cũng chỉ đành mạo hiểm vậy! Các vị... đừng trách tôi!".
Long Tử nheo mắt cười nói, vẻ mặt dương dương đắc ý.
Nhưng đúng lúc này.
Rắc!
Một âm thanh quỷ dị vang lên trong pháp trận.
Sau đó cả pháp trận ánh sáng máu đang không ngừng xoay chuyển bỗng ngừng lại.
Ánh sáng màu máu đáng sợ tràn ngập nội điện cũng lập tức trở nên ảm đạm.
"Cái gì?".
Long Tử như muốn ngừng thở, ngước mắt lền nhìn.
Chỉ thấy các điểm trận bỗng vỡ ra.
Những người đang bị pháp trận hút chặt cũng được giải thoát, lần lượt ngã vật ra đất.
"Có chuyện gì vậy? Xảy ra vấn đề ở đâu sao?".
Long Tử gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu, sắc mặt vô cùng dữ tợn.
"Đại nhân bớt giận, thuộc hạ sẽ đi kiểm tra ngay".
Đội trưởng đội cận vệ đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói rồi sắp xếp người đi kiểm tra.
Nhưng đúng lúc này, Long Tiếu, Long Kỳ ở bên kia bỗng đứng lên.
"Là chúng tôi ngắt pháp trận!".
Họ vừa dứt lời, Long Tử liền quay phắt sang nhìn.
Chỉ thấy điểm trận dưới chân Long Tiếu và Long Kỳ đã bị phá nát.
Không những vậy, mấy trận văn gần đó cũng đều đứt đoạn.
Điểm trận của bọn họ là vị trí cực kỳ quan trọng, giống như động mạch của cơ thể người.
Nếu nơi này có vấn đề, thì pháp trận không thể tiếp tục vận hành.
"To ganl".
Tất cả người của đội cận vệ đều xông tới, bao vây Long Tiếu và Long Kỳ.
"Các anh tạo phản à? Dám phá pháp trận của tôi!
Người đâu, xé xác họ ra cho tôi! Tôi phải tế sống bọn họt".
Long Tử dữ tợn nói. "Vâng, đại nhân!".
Đội trưởng đội cận vệ lập tức hạ lệnh, chuẩn bị ra tay.
"Ai dám?". Đúng lúc này, tiếng gầm vang lên.
Người của Long tộc ở xung quanh ủa tới, bao vây người của đội cận vệ.
Có người còn rút kiếm ra, chĩa vào Long Tử trên tế đài.
Người của đội cận vệ lập tức nháo nhào.
Sắc mặt Long Tử cực kỳ khó coi.
"Các người bị điên à?".
"Không! Chúng tôi không điên, là cậu điên! Long Tử, chúng tôi coi cậu là thần linh của Long tộc, nhưng cậu lại muốn tàn sát cả tộc! Cậu thật độc ác!".
Một trưởng giả của Long tộc sắc mặt trắng bệch, căm phẫn hét lên.
"Các ông không chịu hiến tế thì đừng hòng thoát kiếp nạn hôm nay!".
Long Tử lạnh lùng nói: "Một lũ ếch ngồi đáy giếng †ầm nhìn hạn hẹp, chắc không phải các ông nghĩ rằng thoát khỏi pháp trận này thì sẽ sống sót đấy chứ? Các ông không thể biết mình đang đối mặt với cái gì!".
"Nhưng sống chết của chúng tôi không do cậu quyết định".
Mọi người nhao nhao kêu lên, hận ý ngút trời.
Long Tử nộ hỏa công tâm, ánh mắt ngập tràn lửa giận, gật đầu liên tục.
"Được! Được! Được lắm! Nếu các ông đã muốn chết, thì đừng trách tôi!".