Người Long tộc cũng hoàn toàn bối “Ông Hà, ông có ý gì vậy?” Long Tiếu nghiến răng hỏi. “Đừng hỏi nhiều, cứ đi theo tôi rồi cậu sẽ biết!”
Ông Hà trầm giọng đáp, sau đó xoay người đi sâu về phía khu rừng.
Người Long tộc đưa mắt nhìn nhau, đều không biết phải làm sao. Cuối cùng tất cả lại đồng loạt nhìn về phía Long Tiếu.
Long Tiếu rõ ràng đang rất do dự.
“Long Tiếu, anh cứ đi theo ông Hà một chuyến đi! Chẳng lẽ cứ phải chém giết nhau mới được hay sao? Chẳng lẽ anh muốn nhìn thấy mọi người nằm trên mặt đất, chết hết thì anh mới vui lòng sao?”
Long Kỳ sốt ruột, lớn giọng với Long Tiếu.
Long Tiếu do dự một hồi, cuối cùng hắn nhìn Long Kỳ, sau đó mới cắn răng nói: “Được, tôi nghe anh một lần".
Nói xong, Long Tiếu trợn mắt, hung dữ nhìn Lâm Chính, rồi dẫn mọi người đi về phía của ông Hà.
“Đại nhân?”
Sắc mặt mấy người đăng sau Lâm Chính vô cùng nghiêm túc.
“Chúng ta đi xem thử”.
“Vì sao không thẳng thừng ra tay luôn?”
“Nếu thực sự phải chém giết, một khi ông lão kia tham gia, chúng ta sẽ không thể chiếm được lợi thế. Nếu ông lão đó có thể khuyên Long tộc từ bỏ long lực, đầu hàng tôi, vậy đó chẳng phải là kết quả tốt nhất rồi sao?”
Lâm Chính bình tĩnh đáp, cũng dẫn người đi theo ông Hà.
Mọi người rời khỏi khu vực Long Điện, đi qua khu vực sinh sống của người Long tộc. Đi đi lại lại hơn mười phút, cuối cùng dừng lại ở bìa rừng.
Đây là khu vực cấm của người Long tộc và cũng là nghĩa địa của người Long tộc.
Lâm Chính ngước mắt lên nhìn.
Chỉ thấy mảnh đất trống mênh mông ở trong khu rừng toàn là bia mộ.
'Tổng cộng có hơn nghìn cái.
Nhưng khiến người ta bất ngờ là, trên những tấm bia mộ này không khắc một chữ nào.
Toàn bộ đều là mộ không tên!
Ông Hà đi đến trước nghĩa địa, nhìn quanh một lượt rồi sau đó một mình bước vào trong.
Ông ta đi rất chậm, giống như đang đếm gì đó.
Đến giữa nghĩa địa, ông ta dừng lại trước một tấm bia mộ. Sau đó giơ tay lên, đặt lên trên tấm bia mộ đó.
“Hai” Tiếp theo nghe thấy ông Hà kêu lên một tiếng. Rầm!
Bàn tay mà ông ta đặt lên trên tấm bia mộ đó đột nhiên nổ tung, máu tươi bắn thẳng lên tấm bia mộ.
Trong chốc lát, bia mộ phát ra ánh sáng đỏ kỳ lạ, toàn bộ nghĩa địa bắt đầu rung chuyển.
“Cái gì?”
“Chuyện... gì vậy?”
“Mọi người hãy cẩn thận!
Người Long tộc vô cùng kinh ngạc, tất cả bắt đầu phát động long lực, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Minh chủ, đây là..."
“Là cơ quan”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm vào tấm bia mộ đang phát ra ánh sáng, cau chặt mày: “Hơn nữa... còn có phần giống với cơ quan của Long Cung!”
“Cơ quan của Long Cung sao?”
Mọi người ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên.
Lúc này, tất cả các ngôi mộ trong nghĩa trang đều bắt đầu quay tròn, lần lượt quay về phía của ông Hà, đối diện với tấm bia dính đây máu đó. Sau đó, tấm bia mộ đó dần dần nứt ra, rơi xuống hai bên, mặt đất phía dưới bia mộ cũng bắt đầu rạn nứt.
Phía dưới khu nghĩa địa phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Giống như có thứ gì đó đang mở ra.
Ầm ầm ầm...
Khi tiếng động biến mất, một cầu thang pha lê dẫn xuống lòng đất hiện ra trước mắt mọi người.
Ánh mắt Lâm Chính run rẩy, khó tin nhìn ông lão.
“Trên đời này... thực sự có rồng sao?”
“Cậu chưa từng thấy thì nó không tồn tại à? Thế giới rộng lớn dưới lòng đất này, chính là hang ổ của rồng!”